Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: windy

Người đứng ở trước cánh cửa, chính là Nam Nguyệt Như.

Nháy mắt cửa phòng bị đẩy ra, sau lưng liền có hào quang chiếu vào, chiếu vào bóng lưng cao gầy của Nam Nguyệt Như, ở trong trí nhớ của Nam Sơ, bà vĩnh viễn đều là áo khoác ngoài, trang điểm tinh xảo, vẻ mặt lạnh lùng, hơn mười năm, vẻ kiêu ngạo không giảm.

Bà vẫn trẻ trung như xưa.

Nam Sơ thậm chí đã quên, hiện giờ Nam Nguyệt Như đã 47 tuổi.

Nhưng giữa lông mày bà lại không tìm thấy một nếp nhăn nào, đoan trang đứng đó, nghiễm nhiên vẫn như thiếu phụ 30.

Đã quên đã bao lâu rồi không gặp, năm trước hay là năm kia.

Nam Sơ cúi mắt, khẩn trương tới mức lông mi đã phát run, hô một tiếng: “Mẹ.”

Sau đó là một tràng tiếng giày cao gót.

Cô vừa muốn ngẩng đầu nhìn, liền vụt qua, một tiếng “Bốp” vang lên, người bị đánh nghiêng đi.

Bàn tay vung tới bất ngờ, Nam Sơ mất một lúc mới hồi phục lại, có lẽ bị đánh tới ngơ người, nghiêng người suy sụp.

Còn chưa tỉnh nhỉ?

Có lẽ là một giấc mơ?

Nhưng nóng rát trên mặt lại nhắc nhở cô, đó không phải.

Nghiêm Đại cũng chưa phản ứng kịp, chờ lúc cô ấy phản ứng kịp, Nam Nguyệt Như đã muốn đánh xuống tiếp, cô ấy cũng không quan tâm cánh tay mình, trực tiếp bổ nhào tới, ngăn lại, “Dì! Dì điên rồi hả?”

Ngoài cửa sổ là ánh mặt trời, ánh vàng rực rỡ chiếu vào, trên mặt đất, chăn mỏng nằm dưới đất.

Cô bỗng nhiên nhớ tới lúc còn rất rất nhỏ, cô thích ăn ngọt, vì thế thường ăn vụng sau lưng Nam Nguyệt Như, kết quả, đau răng nửa tháng.

Khi đó, Nam Nguyệt Như cũng đánh cô, mông đánh cho sưng lên, trước đó không hiểu chuyện, cũng không để ý, hu hu khóc lên, hét lên, “Mẹ không thích con.”

Sau này mới hiểu, khi đó là vì yêu thương.

Nhưng hôm nay thì sao?

Vì sao lại đánh cô?

Nam Nguyệt Như nhìn cũng không nhìn Nghiêm Đại, trực tiếp rút tay lại, cúi đầu nhìn cô, giọng nói lạnh băng: “Theo mẹ về nước Mĩ.”

Về?

Vì sao phải về?

Nam Sơ cúi đầu, từ từ suy nghĩ, nước Mĩ có nhà của cô sao?

Trôi qua nhiều năm như vậy, cô với Nam Nguyệt Như giống như có một tầng khoảng cách vô hình, cho dù đứng gần nhau như vậy, lại cảm thấy, giữa hai người có một tầng khoảng cách ngăn cản, không thể chạm tới được, hoặc nói là, lúc cô vừa sinh ra, Nam Nguyệt Như liền dùng cô là lá chắn mỏng.

Cô đẩy Nghiêm Đại ra, ngẩng đầu chống lại ánh mắt của Nam Nguyệt Như.

Trăng rằm như câu.

Từ nhỏ vẫn có người nói, cô cực kì giống Nam Nguyệt Như, hơn nữa đôi mắt kia, đuôi mắt nhàn nhạt nhếch lên, giống như đuôi én, dịu dàng lại quyến rũ người.

“Không đi.”

Cô quyết đoán cự tuyệt.

Trước kia, mỗi lần Nam Nguyệt Như ra nước ngoài, cô hy vọng xa vời là có thể đem cô đi theo.

Mấy năm trôi qua, hiện giờ, thật sự chờ được bà nói lời này, giống như ăn một viên kẹo đã rất lâu rồi, đã sớm không còn hương vị lúc trước nữa.

Nam Nguyệt Như bỗng nhiên quay đầu nhìn Nghiêm Đại, “Có thể mời cô ra ngoài một chút không? Mẹ con chúng tôi có
chuyện nói.”

Nghiêm Đại không nghĩ tới, sợ cô vừa đi ra ngoài, Nam Nguyệt Như lại động tay với Nam Sơ, cô không muốn lại gánh trên lưng tội danh bỏ lại đồng đội đâu.

Nam Sơ nói: “Cô ra ngoài trước đi.”

Cuối cùng cô gật gật đầu, nhắc nhở Nam Nguyệt Như: “Dì đừng ra tay nha, cô ấy vừa mới tỉnh, thân thể yếu đuối.” Quay đầu nói với Nam Sơ: “Tôi ở ngoài cửa, có việc cô cứ gọi.”

Trong lòng Nam Sơ ấm lên, khẽ gật đầu.

Rõ ràng mấy tháng trước, hai người vẫn còn đánh nhau trong vũng bùn, bỗng nhiên có chút hiểu được tình cảm của Lâm Lục Kiêu với đám anh em, đã từng đi lính, quả thật không giống nhau.

Nam Nguyệt Như kéo ghế, ngồi xuống, bộ dáng vô cùng tao nhã, cũng không khủng hoảng.

“Không đi cũng được, chia tay với cậu ta đi.”

“Không đi cũng không chia tay.”

Nam Nguyệt Như: “Thực cho là mẹ hết cách với con phải không?”

Nói xong, một phong bao đỏ ném lên trên giường, Nam Nguyệt Như lấy một tập ảnh bên trong ra, trực tiếp quăng lên trên người cô.

Nam Sơ phản ứng không kịp.

Một tay cầm ảnh chụp lên, toán loạn ở trên giường, Nam Sơ nhặt lên mấy tấm, nhanh chóng lật xem, là ảnh cô và Lâm Lục Kiêu ở ngoài nhà trọ với mấy bức ảnh thân mật.

“Mới mấy tuổi? Học người ta ở chung? Con không biết xấu hổ nhưng ta biết! Không chia tay liền trở về nước Mĩ cùng mẹ, mẹ giúp con liên hệ trường học bên đó, trở về học hành hẳn hoi cho mẹ!”

Nam Nguyệt Như giống như rống lên.

Từ nhỏ đến lớn, ở trong trí nhớ của Nam Sơ, bà rất ít khi tức giận, vĩnh viễn đều là bộ dáng lạnh nhạt, đôi mắt kia giống như trang trí, ngoại trừ lạnh lùng với cô thì vẫn là lạnh lùng.

Nhưng lúc bà quay phim, ánh mắt kia lại rất tình cảm.

Ảnh chụp cũng không chọc giận Nam Sơ, cho dù không có những bức ảnh này, cô cũng định nói cho bà, “Mẹ, con muốn kết hôn với anh ấy.”

Nam Sơ giống như rất bình tĩnh nói, không mang theo chút cảm xúc nào.

Ánh mặt trời trong phòng bệnh cực ấm áp, như trong ngày đông rất lười biếng, nhưng bên trong lại lạnh lẽo.

Ở trong mắt Nam Nguyệt Như, Nam Sơ giờ phút này có phần giống trước đây cô thường ôm gấu bông trong tay bi bô, cả người lạnh thấu. Bà hít sâu một hơi, sắp xếp lại suy nghĩ, rất hiểu rõ tính tình của Nam Sơ, từ nhỏ đã như vậy, khi thật muốn thứ gì đó, đòi sống đòi chết, nhưng


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện