Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 13


trước sau

Chương 13 Cách âm

 

Gia Ngộ và Mục Phách sẽ ngủ lại qua đêm ở Văn gia.

Cơm tối đương nhiên là cũng ăn ở Văn gia.

Bởi vì cãi vả không vui với Gia Ngộ ở thư phòng cho nên lúc dùng cơm mặt Văn Trọng rất thối, giả bộ làm cao, đợi Gia Ngộ chủ động lấy lòng.

Loại hành động này rất ngây thơ, nhưng đối với bọn họ cũng bình thường mà thôi.

Từ khi Gia Ngộ hiểu chuyện đến nay, Văn Trọng chính là thầy giáo tốt nhất của cô, quan hệ giữa bọn họ, so với bạn bè thì càng giống quan hệ hội chị em bạn dì hơn, đề cao ngang hàng, cũng tôn trọng lẫn nhau.

Những lần trước kia, khi hai người xảy ra tranh chấp, Gia Ngộ có rất nhiều biện pháp chống đối Văn Trọng, dù sao cuối cùng nhất định vẫn là Văn Trọng thỏa hiệp.

Song hôm nay không giống vậy.

Ngồi bên cạnh cô là Mục Phách.

Không thể để Mục Phách lúng túng, cũng không thể khiến hình tượng của mình sụp đổ —– Gia Ngộ vẫn luôn cảm thấy hình tượng của mình ở trong mắt Mục Phách, chính là dịu dàng hiền thục lại hào phóng.

Múc cho Văn Trọng một chén canh, cô ăn nói nhỏ nhẹ, “Đây, canh ba thích ăn nhất.”

Văn Trọng: “. . .”

Hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao?

Văn Trọng thật sự không ngờ lần này Gia Ngộ sẽ cúi đầu trước. Con gái ông cứng đầu thế nào, ông là người biết rõ nhất đấy. Bây giờ lại mở miệng làm lành trước, về lý ông có thể lý giải, nhưng về tình ông lại cảm thấy chưa thỏa đáng lắm, dựa theo kinh nghiệm cãi vả với Gia Ngộ nhiều năm mà phân tích, mọi chuyện hẳn sẽ là Gia Ngộ mượn cơ hội này giúp Mục Phách chiếm được lợi ích trong công việc mới đúng. . .

Tại sao hôm nay lại trở nên dễ nói chuyện đến thế?

Trong lòng Văn Trọng ngổn ngang trăm mối bao nhiêu thì ánh mắt nhìn về phía Mục Phách càng tán thưởng bấy nhiêu. Ông thầm than, xem ra người này có ảnh hưởng rất lớn với Gia Ngộ nhà ông đây.

Hôn sự này, không lỗ.

Ông uống một hớp canh, vẫn còn chưa thỏa mãn: “Mùi vị canh không tệ lắm.”

Gia Ngộ chống cằm cười, “Tức nhiên rồi, đây là canh Mục Phách tự tay nấu đó.”

Văn Trọng nhìn về phía Mục Phách, trong mắt hiện lên một tia không thể tưởng tượng nổi, “Con biết nấu canh?”

Mục Phách gật đầu đáp lời: “Cũng không biết có hợp khẩu vị của ba không ạ.”

Văn Trọng bừng tỉnh, khó trách Gia Ngộ thích cậu ta như vậy. Thứ Gia Ngộ thích nhất, lẽ nào không phải là ăn? Ông bưng chén canh lên thổi nguội, không hề keo kiệt lời khen, “Dễ uống.”

Mục Phách yên lòng.

Dù cho chỉ có thể làm vợ chồng với Gia Ngộ một năm, anh cũng hi vọng bản thân mình có thể hoàn thành thập toàn thập mỹ.

Ít nhất trong tương lai, khi Gia Ngộ nhớ đến anh, tất cả đều là vui vẻ.

Nói như vậy, anh cũng sẽ vui vẻ.

*

Biệt thự Văn gia có ba tầng, phòng của Gia Ngộ ở cùng tầng với Văn Trọng, chính giữa cách một phòng sách.

Không biết xuất phát từ tâm lý gì, trước khi tắt đèn, Gia Ngộ nói với Mục Phách một câu: “Em

phát hiện hiệu quả cách âm nhà em không được tốt lắm.”

Trên thực tế, hiệu quả cách âm của phòng ốc trong nhà tốt đến nỗi hôm nay cô muốn đào góc tường nghe lén cũng không có kết quả.

Mục Phách phủ chăn lên người, anh không suy nghĩ nhiều, chỉ thuận miệng hỏi một câu: “Vậy hả?”

Gia Ngộ lén lút cong khóe môi, “Em tắt đèn nha.”

“Được.”

Lời còn chưa dứt, không gian trong phòng đã trở nên đen kịt.

Mọi khi không lăn giường, tư thế ngủ của Mục Phách và Gia Ngộ cực kỳ “An phận.”

Song giới hạn đó chỉ tồn tại trong năm phút sau khi tắt đèn.

Máy sưởi trong phòng phun hơi phì phì. Ngón chân Gia Ngộ khẽ động, cô dùng cùi chỏ huých người bên cạnh, “Mục Phách, anh đã ngủ chưa?”

Giọng Mục Phách vô cùng thanh tỉnh rõ ràng, “. . .Chưa.”

Gia Ngộ bắt đầu hào hứng, cô quay mặt về phía anh, “Vậy hay là chúng ta chiến một hiệp đi?”

“. . .” Trong nháy mắt, tiếng hít thở của Mục Phách trở nên rối loạn, “Không phải em nói. . . Hiệu quả cách âm không tốt sao?”

“Ai nha,” Gia Ngộ làm bộ che miệng cười, “Nhỏ tiếng một chút là được rồi.”

Mục Phách có hơi do dự.

Thời điểm ân ái, anh phát ra tiếng động không nhiều lắm, lúc cần thiết lên tiếng cũng chỉ vì tán tỉnh, đa số anh đều dán sát vào tai Gia Ngộ nỉ non, cổ vũ dục vọng của cô. Có điều Gia Ngộ thì không giống thế, cô rất hào phóng, bất kể là đối với chuyện gì, cô đều thể hiện rất thật lòng. Đương nhiên ân ái càng rõ nét hơn. Cô muốn rên thì rên, muốn khóc thì khóc, chẳng khác nào một bông hoa nũng nịu.

Cho nên. . . Một lát nữa vợ anh động tình phát ra tiếng rên rỉ, bị cha vợ nghe thấy thì làm sao bây giờ?

Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, so với chuyện này, anh càng không muốn vợ mình thất vọng.

Muốn làm thì làm thôi.

Mục Phách trở mình ngồi dậy, “Vậy chúng ta nhỏ tiếng một chút.”

Trong bóng tối, hai mắt Gia Ngộ lóe sáng như sao trời, cô cười dịu dàng nhìn vầng trăng khuyết đang treo ngoài cửa sổ, “Trong phòng không có bao, lát nữa anh nhớ rút ra ngoài đấy.”

Khi cô nói, Mục Phách đã chui vào chăn, xốc váy ngủ của cô lên, há miệng ngặm một bên nhũ phong.

Nụ hồng run run rẩy rẩy rồi nở rộ trong miệng, làm cho Mục Phách không rảnh bận tâm câu nói sát phong cảnh kia.

Gia Ngộ cũng chẳng thèm để ý.

Dù cho có bắn vào trong thì cũng không sao, kỳ an toàn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện