Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 14


trước sau

Chương 14 Mất hồn

 

Gậy thịt rong ruổi lộ trình mưa móc, liên tục va chạm khiến đôi gò bòng đào không ngừng lay động, ánh mắt Mục Phách không rời khỏi mặt Gia Ngộ, anh nhíu mày, giơ tay kéo phần chăn trong miệng cô ra.

“Hay là em cắn anh đi?” Anh vừa nói vừa hạ thấp thân thể ôm lấy Gia Ngộ.

Mắt Gia Ngộ đỏ lên, vừa mở miệng, hàm răng đã đụng phải bả vai Mục Phách. Bây giờ cô mới hiểu được ý tứ câu nói kia của anh, thì ra là muốn cô cắn chỗ này.

Thịt đưa tới miệng, Gia Ngộ chẳng chút khách sáo, cô há miệng.

Toàn bộ cơ thể nữ tính đều bị giấu dưới thân đàn ông, cảm giác tồn tại lớn nhất chính là âm thanh nức nở nghẹn ngào loáng thoáng.

Mục Phách hoàn toàn không đau, bởi vì Gia Ngộ không nỡ lòng nào cắn anh. Cô vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào hõm vai anh, làm cho tiếng rên rỉ chỉ giấu trong không gian giới hạn, không dám la lớn. Song hơi thở nóng rực lại hòa hợp với da thịt tiến sâu vào lỗ chân lông, thật sự rất ngứa, ngược lại khiến anh chịu giày vò gấp bội, còn không bằng cắn thật đau để anh lấy lại tỉnh táo.

Hiệu ứng liên hoàn, Mục Phách mạch mẽ đâm về phía trước một cái!

“A!”

Gia Ngộ không kịp che miệng, hoặc là nói, cô chẳng muốn kiềm nén, cũng lười diễn trò, dù sao người bên ngoài không có khả năng nghe thấy. Lúc nãy sở dĩ cô nói như vậy, chẳng qua là muốn nhìn vẻ mặt khó xử của Mục Phách mà thôi.

Ham muốn mãnh liệt nhưng lại bởi vì cảm thấy thẹn mà khắc chế ham muốn, điều này sẽ khiến cô có cảm giác đi từ kích thích này đến kích thích khác.

Không ngoài dự đoán của Gia Ngộ, phản ứng đầu tiên của Mục Phách chính là dùng môi chặn miệng cô.

Hai người trao đổi nước bọt cho nhau, nước sữa hòa hợp, vật nam tính tùy tiện đi vào thật sâu rồi nhanh chóng rút ra, dịch thể ướt đẫm nơi tiếp hợp phát ra âm thanh đáng xấu hổ, dâm uế không chịu nổi. Lúc động tình, Mục Phách hôn xuống dưới, từng chút từng chút mút mát cổ Gia Ngộ.

Anh nghe được tiếng thở dốc tiếng sau êm tai hơn tiếng trước của Gia Ngộ, song lại không muốn ngăn cản.

Thậm chí anh còn có ý nghĩ hoang đường, nghe rất thích, “Không sợ người bên ngoài nghe thấy?”

Ra vẻ đạo mạo.

Rõ ràng ngoài miệng lúc nào cũng cẩn thận từng ly từng tý, nhưng cặp mắt kia cũng trần trụi nói cho Gia Ngộ biết, anh thích như vậy.

Nếu không anh hỏi làm chi? Trực tiếp dùng môi chặn miệng cô như vừa rồi không phải tốt rồi sao?

Gia Ngộ trêu tức liếc anh, dường như có thể nhìn thấu tất cả tế bào ác tính ẩn sâu trong con người anh.

“Sợ chứ. Nhưng mà. . .” Cô cố ý kề sát vào lỗ tai Mục Phách, rên rỉ một tiếng mất hồn, “A!”

Sung sướng quan trọng hơn sợ hãi.

Tốc độ đâm vào rút ra của Mục Phách càng nhanh hơn.

Gia Ngộ dùng tay đỡ đôi chân mình, bắp chân đá lung tung trong không khí, vật nam tính vừa thô vừa cứng rắn, không thương tiếc ma sát ra độ nóng, một giây cũng không ngừng mà liên tục đâm vào động hoa mềm mại sưng đỏ. Cô sướng đến nỗi hốc mắt ướt át, bàn tay vòng qua cổ Mục Phách, kéo mặt anh đến gần ngực mình.

“Liếm đi anh.”

Nụ hoa cứng quá rồi.

Mục Phách gần như ngừng hít thở, ma xui quỷ khiến, anh cực kỳ yêu thích hành vi tùy tiện không coi ai ra gì giờ phút này của cô.

Anh thành kính ngậm lấy nụ hồng chỉ lớn bằng hạt đậu đỏ rồi điên cuồng liếm mút!

Tiếp theo là tiếng nức nở nghẹn ngào, gậy thịt bị kẹp đến đau nhức, cao trào đến như sóng lớn mãnh liệt, Mục Phách rút ra kịp thời, anh nhắm hai mắt, để sinh mệnh của mình hứng trọn dâm thủy phun ra như suối từ miệng hoa huyệt.

Dưới sự kích thích của thị giác,

quy đầu lại hưng phấn nhảy dựng lên.

Mục Phách nhíu mày, kiềm chặt hai bắp đùi trắng bóng, xông vào một lần nữa.

Gia Ngộ giãy giụa hô to: “A…. Bội thực chết mất thôi.”

Nước rất nhiều, song gậy thịt lại chen lấn với dâm thủy vô cùng khó đi.

Mục Phách cắn răng điên cuồng chọc vào rồi mạnh mẽ rút ra, dưới tình huống Gia Ngộ cao trào chưa dứt, anh lại cuốn lấy cô vào điểm giới hạn gần như tan vỡ.

“Ừm…. A. Mục Phách nhanh lên!”

Mũi chân vừa nhấc, sụp đổ đến cực thẳng, đợt cao trào thứ hai quét sạch sẽ, ngay cả những giọt mồ hôi trên cổ Gia Ngộ cũng không chịu được mà run rẩy.

Cô khóc hu hu, ăn nói hàm hồ, không biết mình đang nói gì, chỉ biết hạ thân mình không còn là của mình nữa, phần bụng nóng lên ——

Là dịch thể Mục Phách bắn vào, nồng đặc ấm áp.

. . .

Tối hôm qua giày vò Gia Ngộ quá lợi hại, dẫn đến sáng ngày hôm nay, khi đối mặt với Văn Trọng, Mục Phách hơi chột dạ.

Văn Trọng chẳng hề hay biết gì cả.

Tối hôm qua ông nằm mơ thấy mộng đẹp, ông mơ thấy mình bế cháu trai. Trong mộng, cháu trai mũm mỉm xinh đẹp, mắt giống mẹ, mũi giống ba, cuối cùng điểm giống ông ngoại. . . Có lẽ là mấy cái răng còn chưa mọc đi.

Sau bữa cơm trưa, vợ chồng son muốn về nhà, Văn Trọng bày ra vẻ mặt “Người cô đơn” hết sức đáng thương, ông khoát tay nói: “Nhớ kỹ thường xuyên về nhà thăm ba đấy.”

Gia Ngộ chẳng hề lưu tình chọc thủng, “Căn hộ của bọn con ở cách đây chỉ một con phố.”

Văn Trọng đang muốn phản bác thì cô lại bổ thêm một đao, “Hơn nữa ngày mai ba phải đi công tác, một lần đi chính là hơn nửa tháng.”

“. . . Đi đi, đi thong thả, không tiễn.”

Mục Phách nén cười, trong lòng cũng thả lỏng không ít.

Xem ra tối qua Văn Trọng không nghe được gì.

Có điều chuyện trùng hợp đôi khi chính là kỳ diệu như thế.

Ra đến cửa, Văn Trọng đột nhiên gõ lên kính xe, đợi khi hai người cùng quay lại nhìn mình, ông mới nói: “Thời gian gần đây trôi qua quá chán nản, hai đứa các con mau tranh thủ sinh cho ba một đứa cháu trai để bế bồng đi.” Nói xong ông cũng chẳng quan tâm đến sắc mặt của đôi nam nữ trong xe, miệng bắt đầu luyên thuyên về giấc mơ đẹp của mình đêm qua, cuối cùng hai mắt còn tỏa sáng, “Giấc mộng này quả là không tệ chút nào. Gia Ngộ, con nói xem có phải Bồ Tát báo mộng cho ba không?”

Bồ Tát?

Văn Trọng ngày càng mê tín.

Gia Ngộ mặt không đổi sắc kéo cửa xe lên, “Hẹn gặp lại.”

Chẳng qua là vừa rồi khỏi tầm mắt Văn Trọng, Gia Ngộ bỗng hoảng hốt. Cô đảo mắt nhìn vào ánh mắt một lời khó nói hết của Mục Phách, cô khóc không ra nước mắt, xem ra hai người đang cùng nghĩ về một hướng.

Cho nên, rốt cuộc tối qua Văn Trọng có nghe được hay không?

Dù Gia Ngộ vô cùng tự tin về hiệu quả cách âm của phòng mình, song cô cũng không dám chắc chắn nữa.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện