Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 15


trước sau

Chương 15 Độc thân

 

Bắc thành bước vào mùa đông, lá cây phủ đầy tuyết oằn mình trên nhánh cây.

 

Công việc của Mục Phách tiến triển thuận lợi, theo lý mà nói không cần phải bận rộn như trước mới đúng, nhưng bởi vì thời điểm cuối năm có nhiều dịp nghỉ lễ, mỗi ngày anh đi sớm về trễ, thoát ẩn thoát hiện đến nỗi Gia Ngộ không nhìn thấy bóng dáng anh luôn.

 

Ở nhà một mình quá nhàm chán, trừ nhà ra những nơi khác đều lạnh cóng, hiếm khi Gia Ngộ dậy sớm, cô lảo đảo đi vào phòng bếp. Mấy ngày trước Mục Phách đã trích ra ít thời gian dạy cô làm vài món ăn, cô cũng không ngốc, nắm bắt rất nhanh, lần đầu tiên nấu đã cho ra sắc hương vị đầy đủ. Chẳng qua là Mục Phách không nỡ đển cô tự nấu, cho nên thời gian dạy cô nấu ăn đặc biệt ít ỏi.

 

Gia Ngộ dựa vào tủ lạnh phát ngốc, cô quyết định nấu cơm đưa đến cho Mục Phách.

 

Lần này, không có Mục Phách bên cạnh, phòng bếp bị Gia Ngộ biến thành một mớ hỗn độn.

 

May mắn chính là, dù cho bị nồi niêu xoong chảo ầm ĩ phản đối, cô cũng kiên trì nấu xong.

 

Quả nhiên, xuống bếp cần phải có người hỗ trợ mới được.

 

Gia Ngộ không báo cho Mục Phách biết mình muốn đến đưa cơm cho anh, cô muốn cho anh một bất ngờ.

 

Trùng hợp chính là, vừa mới tới cửa khách sạn Tứ Quý, Gia Ngộ đã nhìn thấy Mục Phách.

 

Mục Phách đứng quay lưng về phía cô, đang bàn chuyện công việc với đồng nghiệp trước sảnh, anh nhíu mày, sắc mặt hết sức nghiêm túc đứng đắn, không hề có điểm giống với anh thường ngày.

 

Mị lực thành thục mười phần không kiêng nể gì mà khuếch tán, có mấy người len lén nhìn anh, anh lại hồn nhiên chưa phát giác, hoàn toàn không mất tập trung.

 

Chẳng hiểu sao Gia Ngộ cảm thấy cực kỳ tự hào.

 

Cô lẳng lặng đứng yên ngắm anh trong chốc lát, không tiến lên quấy rầy, chờ anh kết thúc cuộc trò chuyện với đồng nghiệp, cô mới di chuyển bước chân.

 

Lúc tiến dần vào sảnh cô nhìn thấy một cô gái nhỏ gọi Mục Phách lại, mặt mày đỏ ửng đưa cho anh một hộp nhỏ hình lục giác màu đỏ.

 

Xem khẩu hình miệng, hình như cô bé đang nói “Giáng sinh vui vẻ.”

 

Hồn Gia Ngộ bay đến tận vũ trụ, thì ra ngày mai là đến giáng sinh rồi. . . Tính toán thời gian, cô và Mục Phách đã kết hôn được ba tháng.

 

Thời gian trôi qua hết sức vui vẻ.

 

Gia Ngộ hất tóc, chân giẫm giày cao gót bước qua, khoảng cách càng gần Mục Phách, giọng anh lọt vào tai lại càng rõ ràng.

 

“Giáng sinh vui vẻ. Có điều quà tôi sẽ không nhận, vị kia nhà tôi sẽ tức giận.”

 

Cô gái nhỏ sững sờ lắp ba lắp bắp: “Chẳng lẽ không phải quản lý Mục…. Còn độc thân sao?” Mục Phách đến khách sạn làm hơn hai tháng, anh còn trẻ, lại đẹp trai, lúc nói chuyện nhẹ nhàng khiêm tốn, lúc làm việc nghiêm túc lạnh nhạt, chưa đến vài ngày đã chiếm được lòng hết tất cả các thiếu nữ làm việc trong khách sạn. Mọi người đều đồn đãi anh còn độc thân, bản thân anh cũng chẳng quan tâm phủ nhận những lời đồn này, tại sao vừa tặng quà giáng sinh thì lại nghe được tin tức như sấm sét giữa trời quang thế này?

 

Mục Phách vừa muốn lắc đầu, trên vai đột nhiên có nhiều thêm một cánh tay ——

 

Mùi hương quen thuộc, khiến cho anh không thể tránh né.

 

“Có lỗi quá. Anh ấy kết hôn rồi, đối tượng là tôi.” Gia Ngộ cười nói xong còn nghiêng đầu ngả lên vai Mục Phách.

 

Kết hôn?!

 

Toàn bộ đại sảnh giống như kim đồng hồ dừng quay.

 

Nếu bọn họ nhớ không lầm. . . Mục Phách còn chưa tới hai mươi bốn tuổi mà? Còn trẻ như thế đã kết hôn?

 

Tại nơi người trong cuộc không thể nhìn tới, tin tức “Mục Phách đã là đàn ông có vợ” lan truyền nhanh chóng.

 

Mà cô gái nhỏ bị trả lại quà, đã ngạc nhiên đến mức quên mất tâm tình khác, cô nàng mất hồn mất vía, lúng ta túng túng mở miệng: “Thật. . . Thật tốt.”

 

Gia Ngộ bị thái độ này chọc cười, cô gật đầu tán thành, “Đúng là tốt lắm.”

 

Mục Phách nhướng mi nhìn Gia Ngộ, sau đó lại nhìn cô chủ động nắm tay mình, nhất thời trái tim dường như tan thành bột mịn, bay vút lên, toàn bộ nổ thành pháo hoa.

 

Rõ ràng cô đến thăm anh.

 

Còn chủ động thừa nhận quan hệ giữa hai người.

 

Vui chết mất.

 

. . .

 

Trong thang máy.

 

“Sao em lại rảnh mà đến đây?” Mục Phách dùng mu bàn tay xoa mặt Gia

Ngộ, “Lạnh quá, em chưa ăn gì có phải không?”

 

Gia Ngộ hít hít mũi lắc đầu, cô giơ túi giữ ấm trong tay lên, “Em nấu cho anh nên mang đến.”

 

“Em làm thật hả?” Mục Phách trợn tròn mắt, tiếp nhận túi giữ ấm, rất nặng. Anh có chút không thể tin, “Vậy có bị phỏng tay hay không?”

 

“Anh xem thường em!”

 

Giọng điệu hung dữ, song thân thể vẫn rất thành thật đấy.

 

Gia Ngộ xòe tay cho anh xem, trắng tinh, chẳng có bất cứ vết thương nào, anh yên tâm rồi.

 

“Anh không xem thường em, nhưng mà anh sợ đồ làm bếp không có mắt, sẽ khiến em bị thương.”

 

Gia Ngộ lại bị những lời dỗ dành này lấy lòng, cô ngoảnh mặt đi, “Vậy thì còn tạm được.” Thấy số hiển thị trên thang máy dần đi xuống tầng trệt, cô hỏi anh, “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

 

“Văn phòng.”

 

“Không đến nhà ăn nhân viên à?”

 

“Bình thường anh đều giải quyết vấn đề cơm trưa ở phòng làm việc.”

 

Bỗng dưng nghĩ đến chuyện vừa rồi ở đại sảnh mọi người không biết Mục Phách đã kết hôn, cô lùi lại hai nước, hất cầm lên nhìn chàng trai đứng đối diện, “Tại sao các cô ấy đều nghĩ anh chưa kết hôn?”

 

Tay trống rỗng, có chút không quen.

 

Mục Phách hơi siết tay, trầm ngâm một lát anh mới giải thích: “Anh cũng không biết tại sao lại có lời đồn như thế, đại khái là do anh không chủ động nhắc đến việc này, nên bọn họ đều nghĩ như vậy.”

 

Gia Ngộ thốt lên, “Tại sao anh không chủ động nhắc đến?”

 

Nói xong cô hối hận ngay lập tức.

 

Đúng vậy, tại sao phải chủ động nhắc đến?

 

Ngay từ lúc bắt đầu, chính cô đã nói, càng ít người biết chuyện này càng tốt.

 

Bây giờ lại vịn vào đó khởi binh vấn tội, sao cô lại cố tình gây sự đến thế.

 

Tuy nhiên, Mục Phách lại không biết cô đang suy nghĩ những gì, anh vẫn tự kiểm điểm như trước, “Là sơ sót của anh.” Anh cười, “Có điều hôm nay em đến thăm anh, coi như là cơ hội chặn miệng bọn họ, so với việc anh nói thẳng có tác dụng hơn nhiều.”

 

Gia Ngộ mấp máy môi, nhất thời không biết nói gì cho phải.

 

Cô không muốn để lộ tâm tình ra ngoài cho nên xoay người đi trước, không cố chấp nhắc đến vấn đề kia nữa, còn khẳng định chắc nịch: “Cô bé ở đại sảnh khi nãy nhất định rất thích anh.”

 

Mục Phách oán thầm, cô bé gì cơ, chính cô mới bao nhiêu tuổi chứ? Nói không chừng còn trẻ hơn người ta.

 

Lúc này, cửa thang máy mở ra.

 

Anh theo Gia Ngộ đi ra ngoài rồi nói: “Nói thật, đến bây giờ anh cũng không biết cô ấy tên gì.”

 

Nghe xong, khóe môi Gia Ngộ không tuân theo ý muốn, càng ngày càng cong lên cao.

 

Nhưng lúc xoay người thái độ lại nhàn nhạt, “Dẫn đường đi, em chưa từng tới đây.”

 

Thấy Gia Ngộ tự nguyện làm lành, tâm trạng Mục Phách cũng tốt theo.

 

“Ở ngay phía trước.”

 

Anh nắm chặt nắm đấm, đấu tranh tư tưởng một phen mới buông ra, sau đó cực kỳ tự nhiên đưa tay dắt tay Gia Ngộ.

 

“Anh đưa em đi.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện