Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 3


trước sau

Năm nay Gia Ngộ hai mươi ba tuổi, theo lý thuyết mà nói, cô không nên bước đi trên con đường hôn nhân quá sớm như vậy mới đúng, nhưng cô không chịu nổi một người cha suốt ngày nghi thần nghi quỷ, cô vừa mới tốt nghiệp ông đã nhét cho nhiều đối tượng xem mắt.

Văn Trọng, một người đàn ông hô mưa gọi gió thành công trên thương trường, song trước mặt con gái của mình, ông lại cam tâm tình nguyện cúi đầu xứng chức bà mai. Không nói đến việc điên cuồng giúp đỡ xem xét đối tượng, thậm chí ông còn tỉ mỉ soạn thành một tuyển tập, để cho Gia Ngộ dễ dàng lựa chọn, giống như chọn cải trắng rau xanh ngoài chợ, hoàn toàn thoải mái không bị trói buộc.

“Yên tâm, ba xem hết rồi, đều rất không tồi!”

. . .Mới là lạ!

Mọi chuyện rất lạ lùng, Gia Ngộ lén đi hỏi chú Lưu, sau khi biết được nguyên nhân, cô quả thực dở khóc dở cười —–

Lúc Gia Ngộ còn rất nhỏ, mẹ cô đã không còn nữa. Văn Trọng cũng không nghĩ tới chuyện tìm người thay thế, ông đặt hết tinh lực lên công việc làm ăn và con gái. Ban đầu Văn Trọng chỉ có hai bàn tay trắng, bởi vì gây dựng sự nghiệp nên chịu không ít khổ. Khoảng thời gian đó mỗi ngày ông đều loay hoay chân không chạm đất, nhưng vì sợ Gia Ngộ thiếu thốn tình cảm, ông dẫn cô theo mình đi làm đến giờ tan tầm là chuyện thường xảy ra, dù là đi họp, ông vẫn không quên dặn thư ký sắp xếp cho cô một chỗ ngồi riêng.

Năm đó Gia Ngộ tám tuổi, Văn Trọng dẫn Gia Ngộ đến viếng chùa trên núi Tú Bình, trên đường đi gặp một thầy bói, vừa mới thấy Gia Ngộ thầy bói đã phán cô được phúc tinh phù hộ, mà Văn Trọng lại là người thích nghe người ta khen ngợi Gia Ngộ, viếng chùa gì đó đi không nổi nữa. Ông ngồi xuống vui vẻ trò chuyện với thầy bói, bị lừa mua mấy lá bùa đắt cắt cổ mà vẫn tươi cười hớn hở không chịu dời mông. Mãi cho đến khi nghe thầy bói nói nếu trước năm hai mươi ba tuổi mà Gia Ngộ vẫn chưa kết hôn thì sẽ gặp tai bay vạ gió, lúc này ông mới trở mặt mắng bọn giang hồ bịp bợm, hùng hùng hổ hổ mặt lạnh rời đi. Tuy nhiên ngoài miệng nói không tin, song Văn Trọng vẫn luôn để những lời nói của thầy bói ở trong lòng, ông không tin quỷ thần, nhưng chuyện liên quan đến Gia Ngộ, ông không thể không để ý. Chính vì như thế, khi Gia Ngộ vừa trải qua lần sinh nhật thứ hai mươi ba, ông đã bắt đầu gấp gáp, e sợ tai họa sẽ giáng xuống đầu Gia Ngộ.

Chuyện có vẻ hoang đường, nhưng Gia Ngộ biết Văn Trọng rất nghiêm túc. Bình thường Văn Trọng rất dễ nói chuyện, song nếu cần phải cứng rắn, một trăm đầu trâu cũng không kéo được ông nhúc nhích.

Vì để trốn tránh đầu sóng ngọn gió, cô chạy tới trấn Nam Thủy.

Trước khi rời khỏi trấn Nam Thủy một ngày, cô gặp Mục Phách.

****

Hợp đồng hôn nhân không phải là chuyện quang minh chính đại tốt đẹp gì. Cái gọi là họa ở trong miệng mà ra, Gia Ngộ hiểu, chuyện này càng ít người biết càng tốt, phiền phức sau li hôn sẽ càng nhỏ. Vì thế cô không nói hai lời đã thẳng thừng từ chối lời đề nghị tổ chức hôn lễ hoành tráng của Văn Trọng, còn cường điệu giản lược tất cả, giản lược đến mức kết hôn xong Viên Viện mới nhận được tin tức cô đã là phụ nữ có chồng.

Một buổi hôn

lễ, chỉ cần thủ tục người nhà hai bên ăn cơm với nhau là được.

Nói là người nhà hai bên, kỳ thật gia đình đàng trai một bóng cũng không thấy. Mục Phách một thân một mình, chẳng có bất cứ thứ gì, dù là người thân, hay là tiền.

Đối với việc này, lạ lùng là Văn Trọng có thể tìm được chút xíu cân bằng từ trong bất mãn cực lớn.

Gia Ngộ không cần nhìn sắc mặt nhà chồng, may quá còn gì?!

Lúc ấy Gia Ngộ dẫn Mục Phách đến gặp Văn Trọng, Văn Trọng không cần suy nghĩ đã lắc đầu. Nguyên nhân thật sự không phải bởi vì Mục Phách không có tiền. Quan điểm ông giống Gia Ngộ, ông cho rằng tiền bạc không phải vấn đề, cơ bản ông cũng chẳng cần thêm chút tiền dệt hoa trên gấm này. Đối với Văn Trọng mà nói, vấn đề lớn nhất của Mục Phách chính là sự nghiệp. Suốt ngày chạy đôn chạy đáo song chẳng khác nào như muối bỏ biển, điều này khiến cho ông không thể không nghi ngờ năng lực của Mục Phách ——- Không tiền không sao, nếu là vàng thì sớm muộn gì cũng sáng lên, có điều ông trái xem phải ngắm, nhìn thế nào Mục Phách cũng không giống khối vàng sẽ sáng lên.

Bất đắc dĩ lúc này Gia Ngộ rất cương quyết, không phải Mục Phách thì không thể, còn dùng lời thầy bói uy hiếp ông. Văn Trọng không còn cách nào, chỉ có thể thỏa hiệp. Ấm ức cho tới tận bây giờ, đến khi nhìn thấy Mục Phách cô độc một mình. . . Ông mới thoải mái hơn, tốt xấu gì con gái cưng nhà mình sẽ không gặp mấy chuyện phiền phức, cũng coi như có chút an ủi.

“Phải đối xử tốt với con gái của ba đấy.”

Nghe được câu này, Mục Phách bày ra vẻ đương nhiên đáp lại: “Tất nhiên rồi ạ.” Có điều cảm thấy câu trả lời của mình chưa đủ chân thành, anh còn bổ sung thêm: “Nếu con không làm được, ba vợ có thể chặt chân con.”
Nghe thấy thế Văn Trọng cũng ngạc nhiên hết sức, bàn tay đang khoác lên vai Mục Phách bỗng chốc mất hết sức lực. Ông ra vẻ giúp Mục Phách phủi phủi đám bụi vô hình trên vai, đơn điệu đáp lại, “Tốt lắm, tốt lắm. . . Vì đôi chân của mình, con hãy nhớ kỹ lời nói hôm nay.”

Gia Ngộ đứng bên cạnh nghe cuộc đối thoại giữa hai người, sắc mặt khó hiểu, cô nhìn sang sườn mặt hết sức nghiêm túc của Mục Phách, lồng ngực tắc nghẹn, tự dưng tỏ vẻ nghiêm trọng vậy làm gì, làm cô áp lực lắm đó.

Rốt cuộc đợi đến lúc không có ai, Gia Ngộ kéo tay Mục Phách hỏi: “Khi khổng khi không anh thề độc làm gì? Lời thầy bói nói mà ba em còn tin, anh cứ thế, ông ấy sẽ tin thiệt đấy. Sau này hai chúng ta ầm ĩ ly hôn, anh có còn muốn đôi chân mình không hả?”

Cô ấy cách mình gần quá. Mục Phách nghĩ.

Hai người đứng ở hành lang không người, chỉ có ánh trăng bên cửa sổ bầu bạn. Giọng anh trầm ấm nói nhỏ, tựa như sợ làm Gia Ngộ hốt hoảng, cũng tựa như an ủi cô.

“Không có chuyện gì đâu. Chỉ cần chúng ta còn ở chung một ngày, anh nói được thì làm được.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện