Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 21


trước sau

“Để anh tự sửa?”

 

Gia Ngộ gật đầu, “Đúng vậy.”

 

Ngay từ đầu chính cô là người kéo Mục Phách xuống vũng nước đục này, bây giờ cô lại muốn sinh đứa bé ra. Cho tới nay cô luôn chiếm quyền chủ đạo, trước sự đồng ý vô điều kiện của Mục Phách, cô muốn giao trả quyền chủ động lại cho anh, để anh tự quyết định nội dung trong hợp đồng.

 

Sau một năm thỏa thuận, có thể kéo thời gian dài hơn, hoặc là. . . Lựa chọn ly hôn.

 

Mục Phách nhìn tờ giấy mỏng tanh trên tay, anh không nói tiếng nào.

 

Anh trầm mặc quá lâu, Gia Ngộ không phát hiện mình đang run lên, cô có chút lo lắng Mục Phách sẽ lựa chọn ly hôn ngay lập tức. Bởi vì công việc Mục Phách muốn đã có được, nợ phải trả đã trả hết, có thể nói hiện tại ngây giờ, không có gông xiềng nào có thể trói buộc được, anh, dù cho tương lai anh thoát khỏi tay Văn Gia Ngộ cô, thì vẫn có thể bay cao bay xa.

 

Về phần tại sao Gia Ngộ lo lắng, đó là vì cô lo lắng cho cục cưng trong bụng, nó thật đáng thương, chưa ra đời đã không có cha.

 

Đương nhiên, nếu Mục Phách thật sự muốn ly hôn, cô cũng không thể không đồng ý. Nhiều nhất chỉ có thể yêu cầu Mục Phách thường xuyên về thăm con một chút, không thể để đứa bé vì sự tùy hứng của cô mà thiếu vắng tình thương của cha.

 

Trong lúc cô nghĩ ngợi lung tung, Mục Phách nói gì đó, Gia Ngộ chợt giật mình, cô không nghe thấy, chỉ thấy môi anh mấp máy, cô mờ mịt hỏi: “Nói lại lần nữa đi, em không nghe rõ.”

 

Mục Phách vuốt ve tờ giấy, lập lại lời nói ban nãy, “Anh nói, Gia Ngộ, em đừng hối hận.”

 

Nghe được lời anh nói, lời sắp thốt lên của Gia Ngộ mắc kẹt ở cổ họng, nhất thời cô đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, cả người đều trở nên yểu xìu.

 

Em sẽ không hối hận.

 

Gia Ngộ vốn còn muốn tiếp tục hỏi khi nào thì làm thủ tục ly hôn thì thấy Mục Phách gấp hợp đồng lại, tiện tay bỏ vào ngăn kéo tủ đầu giường. Cô không rõ cho lắm, cho nên dùng ánh mắt dò hỏi.

 

Mục Phách nói: “Tuy sửa nội dung hợp đồng có vẻ đơn giản, nhưng thật ra tốn không ít công sức. Hiện tại anh còn chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra anh sẽ nói với em.”

 

Gia Ngộ choáng váng, chuyện xảy ra và chuyện cô nghĩ chẳng ăn nhập gì với nhau, cô không khỏi khẩn trương, “Anh làm vậy, chẳng phải sẽ khiến người ta hồi hộp đến chết sao?”

 

Cảm giác như hồi còn đi học, quạt trần luôn treo trên đỉnh đầu, cô vĩnh viễn cũng không biết được khi nào quạt trần sẽ rớt xuống, khiến đầu cô nở hoa.

 

Mục Phách suy nghĩ một chút, anh hỏi cô: “Trong lòng em, kỳ hạn khiến em an tâm là lúc nào?”

 

Gia Ngộ cau mày, không xác định trả lời: “Ít nhất phải, đợi đến khi đứa trẻ ra đời được không?”

 

“Được thôi.” Mục Phách tỏ vẻ tán thành, “Anh hứa sẽ đưa ra quyết dịnh sau thời hạn mà em đưa ra.”

 

Thấy vẻ mặt Gia Ngộ rối rắm, anh cho cô ăn một. . . Viên thuốc an thần: “Anh là ba đứa bé.”

 

Ngụ ý là, anh sẽ không đưa ra quyết định qua loa.

 

Gia Ngộ đau khổ kết luận: “Biết làm thế nào đây? Bây giờ em hối hận rồi.”

 

Dường như tâm trạng Mục Phách cực tốt, anh đỡ cô nằm xuống, nhẹ nhàng véo mũi cô: “Biết làm thế nào đây? Anh không bán thuốc hối hận.”

 

Gia Ngộ oán thán nhìn anh, cô bình luận: “Mục Phách, kỳ thật anh rất xấu xa.”

 

Mục Phách chỉ cười

cười, không phản bác.

 

“Ngủ đi.”

 

Anh chưa từng nói mình là người tốt.

 

*

Sáng hôm sau khi thức dậy, Gia Ngộ thông báo tin mang thai cho Văn Trọng biết.

 

Văn Trọng ngay lập tức nói ông phải đi cảm tạ bồ tát, cảm tạ bồ tát hiển linh.

 

“Ba ba, ba bình tĩnh chút đi.”

 

“Ba có cháu rồi, tỉnh táo làm cái gì?” Đang công tác ở một thành phố khác, Văn Trọng cười không khép miệng, ước gì thông báo tin tốt này khắp nơi, “Chăm sóc mình cho tốt có biết chưa? Đừng ăn thức ăn bậy bạ, con. . . “

 

Gia Ngộ không muốn nghe ông lãi nhải, cô trực tiếp cúp điện thoại. Cô chống cằm, buồn bực nói: “Thôi xong, cha em càng ngày càng mê tín rồi.”

 

Mục Phách đưa cho cô một cốc nước mật ong rồi mới nói: “Chuyện này không trách được.”

 

“Thao thao bất tuyệt.” Gia Ngộ ném điện thoại di động đi rồi chui vào chăn, “Mục Phách, hôm nay anh về sớm một chút được không?”

 

“Được.” Mục Phách nói: “Khi về anh sẽ hầm canh cho em uống.”

 

Gia Ngộ nuốt nước miếng, “Em muốn uống canh móng heo.”

 

Mục Phách buồn cười, anh gật đầu giúp cô đắp kín chăn, “Anh đi đây.”

 

“Được.”

 

Mục Phách rời đi không bao lâu, ngoài cửa có tiếng động.

 

Gia Ngộ còn tưởng Mục Phách để quên đồ, kết quả là dì giúp việc đến.

 

Là Văn Trọng bảo dì qua đây.

 

Dì giúp việc hỏi Gia Ngộ muốn ăn gì.

 

“Dì làm thức ăn thanh đạm một chút đi ạ.” Chưa được bao lâu Gia Ngộ đã gọi dì giúp việc chuẩn bị đi chợ lại, “Sẵn tiện dì mua dùm con ít móng heo, bỏ vào tủ lạnh là được rồi, đợi Mục Phách về, anh ấy sẽ nấu.”

 

Dì giúp việc nói được rồi đóng cửa lại.

 

Gia Ngộ tiếp tục ngủ, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, đầu cô đổ đầy mồ hôi lạnh.

 

Cô mơ thấy mình bước xuống một cái hồ nước đầy sương mù, bốn phía đều là cá sấu nhăm nhe tiến về phía cô, chúng nó rẽ nước mà đến, thậm chí cô còn nghe thấy tiếng thở phì phì phát ra từ cổ họng chúng —–

 

Đột nhiên bừng tỉnh!

 

Nào có cá sấu! Chẳng qua là điện thoại đang reo inh ỏi mà thôi.

 

Gia Ngộ lau bàn tay đầy mồ hôi, cô quay đầu, cầm lấy vật gây họa kia, giọng điệu giận dữ: “A lô, ai đấy?”

 

Như là đã quen với thái độ của cô, giọng đối phương hết sức bình thản: “Làm gì bây giờ mới bắt máy?”

 

Gia Ngộ nhíu mày nhìn tên hiển thị trên màn hình, cô vẫn sẵn giọng như trước: “Tìm tớ có chuyện gì?”

 

“Không có chuyện gì thì không tìm cậu được hả?” Thẩm Hành nhỏ giọng cười: “Tay cậu thế nào rồi?”

 

“Tốt hơn nhiều.”

 

“Hôm nay thời tiết đẹp như vậy, có muốn ra ngoài dạo một chút không?”

 

Sắc mặt Gia Ngộ không đổi, “Phụ nữ có thai cần bổ sung giấc ngủ, không đi đâu.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện