Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 22


trước sau

Thẩm Hành không nói tiếng nào cúp điện thoại, Gia Ngộ sờ sờ bụng, sau đó ngủ tiếp.

 

Mãi cho đến khi tiếng tranh chấp lớn tiếng bên ngoài đánh thức cô, cô mới khó khăn rời giường đi xem coi đã xảy ra chuyện gì.

 

“Dì,” Gia Ngộ đứng trước cửa phòng ngủ, “Dì xuống bếp đi.”

 

Thẩm Hành đứng ngay cửa chính, ánh mắt gắt gao dính lên bụng Gia Ngộ, chỗ đó bằng phẳng thon nhỏ, chẳng có chút dáng vẻ mang thai nào, anh ta nhẹ nhàng thở ra rồi tuyên bố: “Cậu đang nói đùa.”

 

Gia Ngộ không lập tức trả lời hắn mà là đi đến phòng khách ngồi xuống, cô bình tĩnh bốc vỏ quýt, “Tới đây ngồi đi.”

 

Thẩm Hành nghe lời dời bước, ngồi xuống song song bên cạnh cô, anh ta lập lại: “Cậu đang nói đùa.”

 

Gia Ngộ nhướng mi, khóe môi cô cong lên, cố làm ra một lúm nhỏ hai bên khóe môi, đây là biểu lộ khi cô nói chuyện nghiêm túc.

 

Cô nói: “Cậu biết tớ sẽ không lấy chuyện này ra đùa mà.”

 

Mí mắt Thẩm Hành giật giật liên tục, anh bắt lấy cánh tay Gia Ngộ, gần như là nghiến răng nghiến lợi: “Văn Gia Ngộ, sao cậu có thể?!”

 

“Tại sao tớ không thể?” Cánh tay bị bóp rất đau, song đầu lông mày Gia Ngộ vẫn không nhăn một cái, “Cần tớ phải nhắc nhở cậu mấy lần? Mục Phách là chồng hợp pháp của tớ, tớ mang thai con anh ấy, đây chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?”

 

Thẩm Hành trợn tròn mắt thốt lên: “Cậu biết rất rõ. . . ” Biết rõ cái gì, Thẩm Hành không nói tiếp.

 

Lông mi Gia Ngộ run rẩy, cô không mở mắt, bàn tay nắm lấy cổ tay anh ta từ từ kéo ra, “Tớ không biết.”

 

“Cậu biết!” Thẩm Hành nói từng chữ một: “Văn Gia Ngộ, cậu biết tớ thích cậu.”

 

“Phải không?” Như đã sớm đoán được kết quả, cho nên lúc nghe được Gia Ngộ cũng không thèm chớp mắt một cái, cô bỏ múi quýt vào trong miệng, sau đó mới nói tiếp.

 

“Nhưng mà, Thẩm Hành, tớ đã không còn thích cậu nữa.”

 

Nhất thời cả người Thẩm Hành cứng đờ, vẻ mặt không thể tin nổi.

 

“Cậu nói gì cơ?” Văn Gia Ngộ thích anh ta? Tại sao anh ta không biết?

 

Năm cấp ba, Gia Ngộ bị Văn Trọng đưa đến trấn Nam Thủy, cô chưa từng nói với ai về chuyện này, song không phải là cô không liên lạc với Thẩm Hành.

 

Ngược lại, cô liên tục một tuần, cô không ngừng gọi điện thoại cho Thẩm Hành, rồi nhắn tin, rồi gửi thư . . . Phương pháp nào cô cũng thử một lần, nhưng mà thứ cô nhận được lại như đá chìm dưới đáy biển, không một lời hồi âm.

 

Từ nhỏ Gia Ngộ đã quen biết Thẩm Hành, đối với cô mà nói Thẩm Hành là cuộc sống, là thói quen.

 

Nhiều năm làm bạn khiến cô trở nên trì độn, mặc kệ Thẩm Hành ám chỉ cỡ nào, cô đều xem anh ta là bạn tốt của mình mà thôi, tối thiểu trước khi gặp chuyện không may, Gia Ngộ đã nhận định như thế, chưa từng thay đổi qua.

 

Đến khi Văn gia gặp chuyện không may, người mà hai ngày trước mới gọi video cho cô đột nhiên biến mất giống như hoa bồ công anh bị gió cuốn bay đi, tìm thế nào cũng không thấy, đó là lần đầu tiên Gia Ngộ nảy sinh tình cảm khác đối với Thẩm Hành.

 

Cô thật sự rất hi vọng Thẩm Hành có thể nhanh chóng xuất hiện, có thể giống như ngày còn bé, cậu ta diễn vai anh hùng, dũng cảm cứu giúp nàng thoát khỏi tay người xấu, vừa ôm cô vào lòng vừa lớn tiếng tuyên bố: “Có tớ ở đây, không ai có thể ức hiếp Văn Gia Ngộ!” Tuy nhiên, cậu ta không xuất hiện.

 

Cô cho anh ta một tuần, cậu ta cũng không xuất hiện.

 

Thế nên, tình cảm khác tình bạn mới bắt đầu nhen nhóm, cứ như vậy mà chậm rãi tiêu tán.

 

Về sau khi tỉnh táo lại, kỳ thật Gia Ngộ có thể hiểu tại sao Thẩm Hành không liên lạc với mình.

 

Ngoại trừ là Thẩm Hành, cậu ta còn là con trai của Thẩm gia.

 

Lúc ấy Văn Trọng bị người ta gài bẫy, mạng lưới quan hệ sau lưng Văn gia lại rối loạn như mớ bồng bông, chỉ cần không chú ý sẽ chuốc họa vào thân, không ai tình nguyện dính dáng đến Văn gia.

 

Thẩm gia kết giao thân thiết với Văn gia càng phải cẩn trọng hơn.

 

Có lẽ Thẩm Hành đã từng vì cô mà chống đối

người nhà, có lẽ Thẩm Hành đang tìm cách liên lạc với cô. . . Nhưng mà càng bao biện cô càng không tránh khỏi cảm giác thất vọng về cậu ta.

 

Thế cho nên về sau khi Thẩm Hành tìm cô, cô lựa chọn làm như Văn gia chưa từng biến nguy thành an, cô lựa chọn điềm nhiên như không có việc gì.

 

Không biết xuất phát từ sự áy náy ray rức trong lòng, hay là bởi vì xa cách quá lâu mà không cách nào thành thật với nhau, khoảng cách đúng một năm hai người mất liên lạc đó, Thẩm Hành chưa bao giờ chủ động nhắc tới.

 

Giả vờ như tất cả mọi chuyện đều chưa từng xảy ra, song song đó là cảnh thái bình giả tạo, sự việc đã qua một năm, ai cũng nghĩ do gia đình xảy ra chút chuyện nên không thể liên lạc, chuyện giữa Gia Ngộ và Thẩm Hành, trong mắt mọi người hai người là bạn bè thân thiết nhất, song chỉ dừng lại ở bạn bè mà thôi.

 

Còn muốn tiếp tục phát triển, không thể nào.

 

“Văn Gia Ngộ, cũng vì nguyên nhân này, cho nên cậu không bao giờ cho tớ cơ hội nữa? Cậu có biết khi đó tớ mới bao nhiêu tuổi? Có rất nhiều chuyện không phải tớ muốn mà có thể làm được.”

 

“Đúng, cũng bởi vì nguyên nhân này.”

 

Gia Ngộ gật đầu, tiếp tục trả lời vấn đề ở trên, “Tớ biết rõ.”

 

Nghe xong, Thẩm Hành bỗng nở nụ cười, cười đến trào phúng. Suýt chút nữa anh ta đã tự cho là mình thông mình, cho là Gia Ngộ EQ quá thấp, nên không hiểu được tình cảm của anh ta đối với cô, cho là chỉ cần tiến về phía trước thêm vài bước, anh ta sẽ có thể nắm lấy tay cô. . .

 

Năm đó Văn gia gặp chuyện không may, anh ta bị gia đình áp chế, dù nói thế nào người nhà cũng không để anh ta liên lạc với Gia Ngộ. Mười tám tuổi, anh ta trẻ tuổi nông nỗi, hoàn toàn không để vấn đề này trong lòng, còn muốn đợi sau khi công thành danh toại sẽ đi tìm Gia Ngộ cũng chưa muộn, đến lúc đó Gia Ngộ sẽ không trách anh ta dù chỉ một chút.

 

Anh ta chưa từng nghĩ đến chỉ vì một lần chậm trễ, chuyện giữa anh ta và Gia Ngộ đã hoàn toàn chấm hết.

 

Trọn vẹn một năm.

 

Anh ta không phải thánh nhân, ném tảng đá xuống ao không tạo ra được bọt nước thì hờn dỗi không muốn “Mang mặt nóng dán vào mông lạnh”. Sau đó dù rất hối hận, nhưng vì mặt mũi, anh ta phải cố chịu đựng.

 

Sau khi sóng yên gió lặng, Văn gia bình an vô sự, Gia Ngộ mới quay về vị trí của mình, chẳng cần ai trợ giúp, hai người lại khôi phục quan hệ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

 

Bởi thế nên Thẩm Hành còn rất đắc chí, may mà Gia Ngộ ruột để ngoài da, không trách anh ta nghe theo gia tộc, chỉ lo cho bản thân mình, sau đó cũng không trách anh sĩ diện tùy hứng tự phụ.

 

Đúng là anh ta không dám chủ động nhắc đến một năm mất liên lạc với cô, sợ Gia Ngộ vịn vào cớ này mà xa cách anh ta.

 

Thẩm Hành nào đâu biết, khi ấy Gia Ngộ cầm lên được thì bỏ xuống được, cô âm thầm đơn phương nói lời hẹn gặp lại với anh ta.

 

Chuyện cho tới bây giờ, rốt cuộc anh ta cũng đã hiểu, người dậm chân tại chỗ chỉ có mình anh ta, người ngu xuẩn nhất cũng chỉ có bản thân anh ta mà thôi.

 

Thẩm Hành rời đi.

 

Gia Ngộ cũng vừa ăn xong quả quýt, cô phủi phủi mấy sợi sơ quýt trên tay rồi đứng dậy, vuốt ve phần bụng chưa nổi lên đi vào phòng bếp.

 

“Dì à, chuyện xảy ra hôm nay, dì không nghe gì hết đúng không?”

 

Động tác dì giúp việc hơi dừng lại, không cần suy nghĩ kỹ đã gật đầu, không lên tiếng.

 

Gia Ngộ chẳng muốn giải thích nhiều.

 

Hiện tại cô thầm ao ước được uống canh móng heo do Mục Phách nấu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện