Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 23


trước sau

Sau khi Thẩm Hành về đến nhà, anh ta ngồi xuống phòng khách, không gian tối đen u ám.

Anh ta luôn ao ước được trở về thời gian thân thiết với Gia Ngộ ngày xưa.

Song nhớ lại khoảng thời gian đó, lúc nào bọn họ cũng đấu võ mồm, hiếm khi có thời khắc yên tĩnh.

Chút xíu dịu dàng của Gia Ngộ chỉ xuất hiện vẻn vẹn khi anh ta bệnh.

Cha mẹ Thẩm Hành bận việc suốt ngày không ở nhà, căn nhà to như thế chỉ có mình anh ta ở, lúc ngã bệnh thì không cần phải nói, chỉ có Gia Ngộ mua thuốc cho anh ta, cũng chỉ có Gia Ngộ chạy tới đầu bên kia Thành phố chỉ để mua trà lạnh cho anh ta.

Gia Ngộ vẫn luôn tốt mà không biết, đẹp cũng không tự biết.

Năm học cao nhất đó, Gia Ngộ nhận được lá thư tình đầu tiên, cô thập thò lén lén lút lút, trên đường về nhà bước chân vừa nhanh vừa vội, rất dễ khiến Thẩm Hành phát hiện ra cô có chỗ bất thường.

Chờ anh ta liên tục truy vấn, cô mới ghé sát vào lỗ tai anh ta nói: “Có người đưa thư tình cho tớ.”

Đó là lần đầu tiên Thẩm Hành ý thức được nguy cơ de dọa mình.

Cô bé con nho nhỏ ốm tong teo ngày nào cuối cùng đã trưởng thành, biến thành một thiếu nữ phơi phới, cô sẽ càng ngày càng được nhiều người yêu thích, không còn là tiểu bối mà anh ta muốn giấu là có thể giấu được.

Nhưng mà dù trong lòng anh ta lại bối rối không yên, ngoài miệng vẫn cay nghiệt như cũ.

Lúc ấy, chẳng qua anh ta chỉ lạnh lẽo vô tình hừ một tiếng: “Là ai có mắt như mù vậy, bày đặt viết thư tình cho cậu?” Gia Ngộ nghe xong chẳng những không tức giận, mà cô còn hơi ảo não: “Tớ cũng không biết. Cậu thấy tớ có nên viết lại một lá thư từ chối không? Như vậy mới tôn trọng người ta.”

“Cần.” Thấy thái độ của Gia Ngộ, Thẩm Hành an tâm không ít, “Để tớ viết giúp cậu, văn chương cậu kém như vậy, nhất định sẽ viết không hay.”

“. . . Cũng được, vậy cậu viết xong thì đưa cho tớ, tớ gửi cho người ta.”

Thẩm Hành ngoài cười nhưng trong không cười, tiếp tục lừa gạt cô: “Cậu đưa thư tình cho tớ xem thử, tớ mới biết bệnh mà hốt đúng thuốc.”

“Không đời nào.”

Gia Ngộ như lâm đại địch, cô ôm chặt cặp sách đi nhanh lên phía trước, “Cái này là tâm ý của người ta, tớ không thể chưa có sự đồng ý của người ta đã truyền ra bên ngoài.”

Cô càng chạy càng xa, giọng nói theo đó cũng càng nhỏ dần: “Còn nữa, tớ muốn tự mình viết thư từ chối, chẳng phải chỉ cần đọc thêm vài cuốn sách là được sao? Đây chính là lá thư tình đầu tiên tớ nhận được, đương nhiên phải coi trọng một chút.”

Thẩm Hành đứng nguyên tại chỗ nhìn theo bóng lưng cô, trái tim anh ta ê ẩm không thể không thừa nhận —— Yêu thích Gia Ngộ, là chuyện hết sức dễ dàng.

Dù là. . . Kết hôn giả.

Nghĩ đến đây, bàn tay đặt trên đầu gối Thẩm Hành chậm rãi xiết thành nắm đấm.

Gia Ngộ mang thai thì thế nào? Anh ta tình nguyện chờ.

Chờ đến khi đoạn hôn nhân

buồn cười này chấm dứt.

*

Mục Phách hầm canh móng heo, nước canh đậm đà, mùi vị phong phú, món chính là móng heo tạm thời không đề cập tới, chỉ cần cho hạt ngô vào hầm chung trong nước canh, hương vị vừa tươi vừa ngọt.

Gia Ngộ uống hai bát lớn, cô vẫn chưa thỏa mãn.

“Muốn uống nữa không để anh đi múc?”

Nói xong Mục Phách đứng dậy chuẩn bị đi.

Gia Ngộ ra hiệu bảo anh ngồi xuống, “Em no lắm rồi.”

Mục Phách ngồi xuống bên cạnh cô, thấy cô lười biếng xoa bụng, thói quen này hình như mới dưỡng thành từ hôm qua, không có việc gì cũng sờ bụng, vẻ mặt hết sức thỏa mãn, “Hôm nay Thẩm Hành đã tới đây.”

Mục Phách: “Hả? Ừm!”

Vị trí dép lê trên tủ giày có thay đổi, từ tầng một chuyển lên tầng hai, vừa về nhà Mục Phách đã đoán được, anh rất có kiên nhẫn hỏi: “Anh ta tới làm gì?”

Gia Ngộ hít mũi, “Cậu ấy tới chúc mừng em mang thai.”

Mục Phách cười như không cười nhìn cô một cái, “Phải không?”

“. . .” Gia Ngộ đầu hàng, “Được rồi, cậu ấy đến chất vấn em, kết quả không công mà về.”

Đúng là rất giống phong cách người nọ.

Mục Phách gật đầu, không muốn hỏi nhiều.

Anh đứng dậy, cầm bát không đi vào bếp, lúc đi ra Gia Ngộ vẫn duy trì tư thế vừa rồi, trông mong nhìn anh.

“Sao thế em?”

“Mục Phách, Thẩm Hành tìm em, anh có để ý không?” Gia Ngộ không ngốc, dù cô và Mục Phách không có nền tảng tình yêu, nhưng giấy đăng ký kết hôn là thật sự.

Có mối liên hệ như vậy, tóm lại là cô phải suy nghĩ cho cảm nhận của Mục Phách.

Dù gì Thẩm Hành cũng là người khác phái, lại còn có mối quan hệ sâu xa với cô.

Mục Phách nghĩ ngợi một chút mới trả lời: “Để ý.”

“Nhưng mà anh tin tưởng em.”

. . .

Gia Ngộ ngủ, Mục Phách vẫn còn trăn trở.

Anh không dám nằm quá gần Gia Ngộ, song mùi hương thoang thoảng trên cơ thể cô vẫn tận dụng mọi ngóc ngách chui vào hơi thở của anh.

Quả là muốn mạng.

Lúc ở bệnh viện, Gia Ngộ có hỏi bác sĩ về phương diện giường chiếu kia. Bác sĩ nói sau ba tháng mới có thể gần gũi, chẳng qua là phải chú ý tư thế.

Mục Phách nhẩm tính trên đầu ngón tay, anh thở dài, ít nhất phải đợi một tháng nửa.

Anh nhẹ nhàng trở mình, không hề buồn ngủ, nhưng khóe miệng lại không kiềm chế được mà cong lên.

Có thể cùng ngủ với Gia Ngộ trên một cái giường, còn có con chung với cô. . .

Nếu quay lại nhiều năm trước, ngay cả nghĩ anh cũng không dám.

Tuy nhiên, nếu xét kỹ lại, ngay từ lúc mới bắt đầu, anh cũng không thích Gia Ngộ.

Thậm chí là có chút chán ghét cô.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện