Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 24


trước sau

Mưa bao trùm trấn Nam Thủy từ ngày này sang ngày khác.

Gia Ngộ cam chịu số phận lấy ô ra khỏi túi xách, bung lên, đi vào màn mưa, cẩn thận từng li từng tí tránh thoát vô số vũng nước đọng, song giày trên chân vẫn bị vết bẩn văng trúng.

Nhưng so với đội mưa đi học thì tốt hơn nhiều.

May mắn hôm qua Mục Phách có nhắc nhở cô, nhớ kỹ trong cặp lúc nào cũng phải có ô.

Đến phòng học, Gia Ngộ treo ô trên bệ cửa sổ, cô phủi nhẹ giọt nước vương trên tay, bên tai là tiếng bạn học phàn nàn thời tiết hôm nay trở mặt quá nhanh, đến trưởng nửa đường thì mưa bất chợt, thật sự là ảnh hưởng tâm trạng.

Cô đi lướt qua, có chút ấn tượng với nữ sinh vừa nói chuyện.

Hình như họ Diêu, gia đình khá giả, thường xuyên có xe sang trọng đưa đón, sau lưng lúc nào cũng có hai người hầu, tên người hầu không cố định, đổi mới liên tục.

Cảm giác được nữ sinh kia nhìn lại mình, Gia Ngộ rũ mi xuống.

Cô đặt cặp sách ngồi xuống vị trí của mình, chưa được bao lâu, bàn phía sau có động tĩnh.

Theo tiếng cặp sách rơi trên bàn cái “Bộp”, Gia Ngộ có thể tưởng tượng được hình ảnh người phía sau đang gục đầu xuống bàn ngủ bù.

Lúc này, nữ xinh trang điểm xinh đẹp, vẻ mặt như chó lang thang đụng phải xương thịt đầu chạy tới, nhẹ nhàng mở miệng: “Mục Phách, hôm qua cậu làm thêm chỗ nào vậy? Tới tận lúc ngủ mà tớ vẫn chưa thấy cậu về.”

Gia Ngộ dựng lỗ tai lên nghe ngóng, nhưng mặt vẫn hết sức thản nhiên, cô cầm bút viết chữ, dáng vẻ hết sức tập trung.

Mục Phách không đáp lại.

Hai người hầu phía sau với tư cách là diễn viên phụ, đương nhiên không thể để nữ sinh mất mặt, kẻ xướng người họa đấy, giống như hai con chim hoàng oanh hót líu lo.

“Hai người ở cùng nhau à?”

“Không có, nhà Mục Phách ở sát nhà tớ.”

“Nhà cậu giàu vậy mà, sao Mục Phách lại là hàng xóm của cậu được?” Đụng chạm đến việc riêng tư, giọng nói bỗng chốc im bặt.

Một người hầu khác thấy tình huống khó xử cho nên vội vàng gượng gạo chuyển chủ đề: “Diêu Điệu, vậy tối qua mấy giờ cậu ngủ vậy?” Thì ra nữ sinh kia tên Diêu Điệu.

Gia Ngộ hơi dịch cánh tay.

Diêu Điệu trả lời: “Mười hai giờ.”

“Trời ạ, không phải cậu học bài đến giờ đó. . .”

“Ồn ào quá.”

Là tiếng Mục Phách cắt ngang.

Bất tri bất giác Gia Ngộ gật gù đồng tình, đúng là om sòm, tuy rằng cô nghe rất hăng say.

Lúc này, Diêu Điệu quay sang trừng bạn người hầu đang nói dỡ câu cuối cùng kia, sau đó cậu ta mới nhẹ nhàng hỏi: “Mục Phách, cậu ăn sáng chưa? Tớ có bánh mì, cậu muốn ăn không?”

Qua một lúc lâu Mục Phách mới đáp lại: “Đi chỗ khác.”

Suýt chút nữa Gia Ngộ đã cười ra tiếng.

Đột nhiên cô cảm thấy, đến trấn Nam Thủy đi học, cũng thú vị phết.

Chẳng qua là cái ý nghĩ này chưa duy trì được một ngày, khi tan học Gia Ngộ đã gặp chuyện không vui.

Hiếm khi trời quang mây tạnh, bầu trời xanh như tẩy, nhưng cô lại bị mấy nữ sinh chặn đường về nhà. . . Mất hứng.

Mặt Gia Ngộ không đổi sắc, cô đứng nghiêm hỏi: “Làm gì vậy?” Nữ sinh đeo bông tai, miệng nhai kẹo cao su, đầu nhuộm thành màu tím ngắt, cầm đầu một đám hư hỏng tiến về phía cô hai bước: “Mày hỏi tao muốn làm gì?”

Gia Ngộ nhíu mày: “Tôi không biết các cậu.”

Chẳng biết thói quen lưu manh hình thành từ đâu, nữ sinh tóc tím cười gằn một tiếng: “Có người thuê tụi tao dạy cho mày một bài học.”

“Mày, tới đây.” Cậu ta chỉ vào mảnh đất trống trước mắt, “Đi đến chỗ đó.”

Gia Ngộ không nhúc nhích mà hỏi ngược lại: “Người kia cho các cậu bao nhiêu tiền?”

“Gì cơ?” Tóc tím nghe không rõ.

“Tôi cho các cậu gấp đôi. Các cậu đi nói với ngời kia, lo học hành cho giỏi, đừng suy tính lên người tôi.”

Khóe môi tóc tím kéo căng, mắng một câu thô tục rồi quát lên: “Mày nói cái gì?”

“Ba tôi nói, mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng tiền, đừng lảm nhảm nữa.”

Gia Ngộ lạnh lùng ra giá tiếp: “Gấp ba.”

Tóc tím chửi ầm lên: “Mày có bệnh phải không?”

Gia Ngộ tiếp tục làm mạnh lạnh: “Gấp bốn.”

Tóc tím: “. . .”

Lúc này, Gia Ngộ không tăng giá nữa: “Gấp năm thì không được. Tuy tôi có tiền, nhưng khoản giao dịch này không đáng giá đến thế, chỉ gấp bốn, ok?” Cảm giác đấm vào nắm bông cùng lắm chỉ thế này.

Hơn nữa còn là nắm bông có tiền.

Rốt cuộc tóc tím không làm bộ làm tịch nữa, cậu ta cắn răng giậm chân: “. . . Thành giao!” Tăng gấp bốn lần đặt được giao dịch kỳ thật không lỗ.

Tổng cộng tám trăm tệ.

Nói không chừng phía bên kia còn có thể ra giá cao hơn.

Con đường phía trước không còn chướng ngại vật, tầm mắt bay xa, Gia Ngộ hít một hơi sâu nhìn bầu trời âm u rồi lầm bầm lầu bầu: “Chỉ dùng hai trăm tệ mà muốn đánh mình, coi thường người khác quá rồi.”

Chuyện này mà xảy ra ở thành Bắc. . . Gia Ngộ không dám nghĩ

thêm.

Cô bung ô đi ra khỏi ngõ hẻm, tùy tiện liếc sang bên cạnh, cô nhìn thấy một người, nhất thời bị dọa nhảy dựng lên.

“. . . Mục Phách?” Mục Phách cao hơn Gia Ngộ rất nhiều, anh không mang cặp sách, trên người chỉ mắc áo sơ mi đồng phục và quần màu xanh đậm đơn giản, song vóc dáng lại cao ngất hơn hẳn người bình thường, như hạc giữa bầy gà.

Khi ấy, anh lạnh nhạt liếc Gia Ngộ một cái, không nói một lời mà xoay người bước đi luôn.

Anh không thích Gia Ngộ.

Không thích cách cô không hài lòng về trấn Nam Thủy, cũng không thích câu cửa miệng “Ba tôi nói” mà cô thường xuyên dùng, càng không thích cách dùng tiền giải quyết mọi chuyện của cô. . .

Từ hai trăm tệ, lên đến tám trăm tệ.

Thái độ dùng tiền tài làm chỗ dựa, nhưng lại không ngửi thấy chút xíu hương vị tiền nào trên người, tất cả bất hợp lý đặt trên người cô đều biến thành chuyện hiển nhiên phải thế ——

Cô quá đặc biệt, thật sự khiến người ta chán ghét.

Mục Phách đi xa.

Gia Ngộ phiền muộn cúi đầu nhìn giày của mình, cô thầm nghĩ, trấn Nam Thủy thật sự không chào đón cô gì cả.

*

Tết âm lịch năm nay tới sớm hơn mọi năm một chút.

Trọn một tháng này, Gia Ngộ và Mục Phách chỉ ở nhà đơn giản tiễn đưa năm cũ. Văn Trọng hết sức khó chịu, ông hùng hồn la hét yêu cầu hai người dọn về nhà ở, nói là mình muốn gần gũi cháu ngoại.

“Cho dù con về nhà, người mà ba nhìn thấy cũng chỉ có mình con thôi, cháu ngoại của ba vẫn còn đang ngoan ngoãn ngủ say trong bụng con này.”

Văn Trọng lớn giọng ngang ngược: “Ba mặc kệ, tóm lại hai đứa mau trở về cho ba!”

Gia Ngộ hết cách, vừa bước vào tháng hai cô đành phải kéo Mục Phách về Văn gia.

Trước lạ sau quen, cộng thêm bình thường hay gọi video báo cáo công việc cho Văn Trọng, lần thứ hai Mục Phách đến Văn gia, rõ ràng thả lỏng hơn lần trước rất nhiều.

Song làm việc thì vẫn phải làm việc.

Mỗi ngày khách sạn đều kín khách, danh tiếng Tứ Quý ở thành Bắc rất lớn, khách hàng không ngừng kéo tới.

Trong ngày làm việc cuối cùng của năm cũ, Mục Phách loay hoay chân không chạm đất, cameras dưới bãi đỗ xe bỗng xảy ra vấn đế, anh chỉ có thể bỏ hết việc trong tay đi giải quyết. Đến khi giải quyết ổn thỏa mọi việc, thì đã chín giờ tối rồi.

Mục Phách thu dọn bàn làm việc, mặc áo khoác, nhận được lời chúc “Năm mới vui vẻ” trên suốt đường đi xuống lầu một, lúc đứng đón taxi trước cửa khách sạn, anh nhận được điện thoại của Gia Ngộ.

Gia Ngộ hỏi anh mấy giờ về đến nhà.

“Bây giờ anh đang chờ xe.”

Gia Ngộ lẩm bẩm: “Đã bảo anh thi lấy bằng lái xe rồi mà.”

Quả thật, Mục Phách cũng có ý nghĩ này, anh đồng ý: “Sang năm anh sẽ thi.”

“Ừm.” Gia Ngộ đổi giọng dặn dò: “Tuyết vừa rơi, anh nhớ bảo tài xế lái xe chậm một chút.”

Mục Phách cười nhận lời.

“Em còn gói sủi cảo, anh về là có thể ăn!”

Mục Phách vừa cười vừa gật đầu, cũng quên mất Gia Ngộ hoàn toàn không nhìn thấy.

“Mục Phách, hình như có người gọi anh kìa.” Đầu dây bên kia Gia Ngộ nói với anh.

Mục Phách hoàn hồn, lúc nãy lỗ tai mới nghe được một giọng khác ngoài giọng Gia Ngộ.”

Gia Ngộ chu đáo nói: “Anh xử lý chuyện của mình trước đi, em gói sủi cảo chờ anh về.”

Không đợi Mục Phách trả lời, cuộc trò chuyện chấm dứt.

Anh không khỏi buồn cười vuốt ve màn hình hai cái, sau đó mới thu lại nụ cười xoay người nhìn về phía cô gái vừa gọi mình.

Trên mặt không một tia gợn sóng.

Song, cô gái kia lại hết sức kích động: “Mục Phách, đúng là cậu? Cuối cùng tớ cũng tìm được cậu rồi!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện