Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 25


trước sau

Mục Phách về nhà chậm bốn mươi phút so với Gia Ngộ ước tính.

“Sao giờ này mới về?”

Mục Phách chống tay lên tường cởi giày ra, “Có việc đột xuất nên về trễ.”

Anh đi tới: “Gói sủi cảo xong chưa? Anh đói.”

“Vừa nãy còn nóng hổi, anh về trễ quá.”

Gia Ngộ phàn nàn.

“Xin lỗi.”

Mục Phách cúi đầu nhìn qua, sủi cảo nấu chín có hình thù kỳ quái, kích thước nào cũng có.

Anh mím môi, muốn cười nhưng kịp thời kiềm chế được, “Trông có vẻ rất ngon.”

Gia Ngộ đánh nhẹ lên ót anh một cái, “Lần đầu tiên em gói, không thành thạo là bình thường, lần sau quen tay sẽ gói đẹp hơn.”

“Lần sau anh sẽ cùng gói với em.”

“Được.”

Gia Ngộ dừng lại một chút, “Ngày mai anh được nghỉ chưa?”

Mục Phách gật đầu, “Nghỉ đến mùng sáu.”

Gia Ngộ nhỏ giọng: “Ba em thật keo kiệt.”

Mục Phách mím môi: “Đừng nói thế. Ngồi xuống ăn phụ anh đi, nhiều quá anh ăn không hết.”

Sủi cảo nhân thịt heo nấm hương, tuy bề ngoài hơi khó coi, nhưng thắng ở hương vị.

Mục Phách thật sự rất đói bụng, anh ăn liên tục mười cái mới ngừng.

Gia Ngộ đưa nước cho anh, cảm giác rất có thành tựu, “Xem ra em vẫn rất có thiên phú trên phương diện này đấy.”

Mục Phách nhắc nhở: “Nhưng em phải cố gắng tránh xa phòng bếp đi, đừng quên lần phỏng tay dạo trước.”

Gia Ngộ phồng má, cuối cùng không phản bác.

Trong một góc khuất ở lầu hai, Văn Trọng nhìn lén một lúc lâu, mãi cho đến khi cơn tê chân kéo đến, ông mới cong môi trở về phòng mình.

Cục cưng trong bụng cực kỳ ngoan, suốt ba tháng nay, Gia Ngộ rất ít khi xuất hiện phản ứng khó chịu, nôn nghén thỉnh thoảng cũng có, nhưng mà không nghiêm trọng lắm.

Ngoài tật xấu eo thường xuyên mỏi nhừ ra, hết thảy đều không khác mấy với trước khi mang thai.

Mục Phách tắm rửa xong đi ra, Gia Ngộ khép sách lại, giống như gặp được cứu tinh, cô nằm xuống, miệng than thở: “Eo em mỏi rồi.”

Bất luận lập lại bao nhiêu lần, mỗi một lần giúp Gia Ngộ massage, đối với Mục Phách mà nói, đều là trải nghiệm mới mẻ.

Anh chà xát hai tay cho nóng lên, đầu ngón tay tiếp xúc với da thịt tinh tế như tơ lụa, giống như chạm vào lớp bơ sữa mịn màng, dường như chỉ cần anh dùng sức lớn một chút là sẽ hòa tan.

Nghe được tiếng rên rỉ hưởng thụ ngắn ngủi của cô, trong thân thể Mục Phách bỗng dâng lên một luồng dục hỏa khó kiềm chế, lan tỏa tứ phía, mãi cho đến hạ thân, anh lặng lẽ thở dài.

“Khá hơn chút nào không?”

Gia Ngộ rầm rì đáp: “Khá hơn nhiều rồi, anh xoa bóp thấp xuống chút xíu.”

Mục Phách nghe lời nhấn dần xuống phía dưới, đầu ngón tay tiếp xúc với da thịt ở eo, anh dùng sức vuốt vuốt.

“~~ Ai nha!”

Mục Phách nuốt nước miếng, giọng khàn khàn, “Sao thế em?”

Rốt cuộc Gia Ngộ cũng nhận ra có gì không đúng, cô quay đầu lại, không nói một lời, chỉ nhìn anh.

Im lặng chiến thắng âm thanh.

Thật lâu sau, Gia Ngộ mới liếm môi: “. . .Chẳng phải bây giờ có thể rồi sao?”

*

Sợ đè nặng lên bụng, Mục Phách ôm Gia Ngộ vào lòng, hai người ngồi đối mặt nhau, vật nam tính phồn vinh mạnh mẽ chậm rãi tiến vào hoa huyệt, nước bị đẩy vào rất sâu, quy đầu cũng bị ép càng chặt.

Hơn ba tháng không làm, mật động vẫn chặt chẽ như lúc ban đầu, lúc này gậy thịt chen lấn đến

đắc ý, Mục Phách không tự giác bóp chặt hai quả đào mật trong tay, anh hôn cô: “Thả lỏng một chút.”

Gia Ngộ ngoan ngoãn ngồi thẳng lên, cô hơi nâng mông, nới lỏng cửa huyệt, sau đó chậm rãi ngồi xuống, quy đầu đỉnh trúng hoa tâm, cô kêu lên một tiếng: “A. . . Quá sâu.”

“Có khó chịu không?”

Gia Ngộ lắc đầu.

Vậy là có thể tiếp nhận tần suất này rồi.

Mục Phách hiểu ý gật đầu, anh nâng mông cô lên để cô dễ dàng đong đưa hơn, chỉ một lát sau, mật dịch chảy ra xen lẫn với động tác đưa đẩy, tạo ra tiếng vang “Ộp ộp.”

Gậy thịt đầy sức sống, song lại cẩn thận từng li từng tí, chẳng những động tác tần suất ổn định, mà còn rất dịu dàng.

So với mấy lần làm tình mãnh liệt trước đây, chênh lệch quá lớn, nhưng Gia Ngộ không cảm thấy không vui, ngược lại càng thêm hưởng thụ.

So với thể nghiệm tình ái hoàn mỹ, cô có vẻ càng ưa thích loại khoái cảm được che chở này hơn.

Độ nóng dâng cao tụ lại thành một đoàn, bao quanh viên cầu không nhìn thấy. Gia Ngộ rất nóng, cô ngửa cổ yêu kiều rên rỉ, ánh mắt mông lung mê ly, cô bị làm đến mềm nhũn nửa người dưới, mở miệng muốn nói chuyện, nhưng lại không nói nên lời rằng mình muốn cái gì.

“Hửm? Muốn cái gì? Nói cho anh nghe.”

Gia Ngộ vẫn không nói nên lời, cô nức nở ưỡn ngực, đưa nụ hồng đã nở rộ đến bên khóe môi Mục Phách. Khoảnh khắc khi nụ hồng bị người chiếm hữu, cô vô thức xoắn hành lang mật động, như lọt vào trong sương mù, hoảng hốt cho rằng chỉ cần đưa tay là có thể chạm đến trần nhà.

Cô ra lệnh: “Em muốn anh tiến vào sâu hơn chút nữa.”

“A ——–!

Kiều diễm kéo dài đằng đẵng, Gia Ngộ tiết ra hai lần, Mục Phách vẫn kim thương bất khuất như trước.

Cao trào lần hai qua đi, đầu ngón chân Gia Ngộ co quắp, cả người mướt mồ hôi nói với Mục Phách: “Em không còn sức nữa, anh động đi.”

Mục Phách buông tha cho nụ hồng quyến rũ, anh để cô bám lên hai cánh tay mình rồi dùng sức mạnh mẽ đỉnh lên trên, đội vào chỗ sâu nhất, hình như có trăm ngàn cái miệng nhỏ mút vào vật to lớn, anh thở nặng nề một tiếng rồi đột ngột thả chậm tốc độ, không tăng thêm sức giày vò hoa huyệt.

Song lực đánh vào sâu không chỉ như thế.

Đôi gò bồng đào trước mặt phập phồng lợi hại, tới tới lui lui đập vào mắt anh.

“Gia Ngộ, em có cảm giác được không, hình như ngực lớn hơn rồi?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện