Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 26


trước sau

 

“Có sao?” Gia Ngộ cúi đầu nhìn qua loa, “Gần đây nó hơi trướng đau.”

Mục Phách nghiêm túc đề nghị: “Vậy trong khoảng thời gian này anh sẽ giúp em xoa nhé?” Nơi riêng tư vẫn tương liên, Gia Ngộ không kiềm chế được cười ra tiếng, cô run run bờ vai rồi há miệng ngặm lỗ tai Mục Phách, cắn một cái: “Vậy thì trong khoảng thời gian này làm phiền anh rồi.”

Mục Phách vốn không có ý khác, chỉ khi nghe Gia Ngộ vừa cười vừa nói như vậy, anh mới hiểu ý cười rộ lên.

Chẳng qua tốc độ lỗ tai biến thành màu đỏ còn nhanh hơn cả tiếng cười, anh giữ eo Gia Ngộ kéo mạnh cô ngồi xuống đùi mình, gậy thịt đỉnh sâu vào bên trong, nghe được tiếng Gia Ngộ rên rỉ, anh cố ý hỏi: “Còn muốn cười nữa không?”

“Không. . . A. . . Không. . . ” Khí thế quá mạnh mẽ, Gia Ngộ không nói thành câu hoàn chỉnh, xương cốt tê dại, cô nặng nề ngồi xuống nghênh hợp với động tác của anh, động tác trước sau nối tiếp nhau, cả người cô nhấp nhô như sóng biển, mỗi một lần anh đâm vào đều khiến cô cảm nhận lại một tầm cao mới.

Mục Phách mút bờ vai cô, vuốt ve hai trái đào mật căng tròn sung mãn, song song với việc xoa bóp, đường hành lang trong mật huyệt mềm mại mẫn cảm bị đâm vào điên cuồng không gián đoạn, Gia Ngộ chịu không nổi, cô muốn chống người đứng lên, nhưng lại bị kiềm chặt không thể nhúc nhích, chỉ có thể nói năng lộn xộn cầu xin tha thứ: “Chậm đã. . . Đủ rồi mà! Lại tới nữa. . . A. . . .” Đây là lần thứ ba Gia Ngộ đón nhận cao trào trong đêm nay.”

Song không hiểu tại sao, Mục Phách vẫn chưa bắn.

Gia Ngộ chợt nghĩ đến một chuyện, cô thở hổn hển véo mũi Mục Phách, “Lúc nãy khi tắm, anh đã bắn rồi sao?” Vật nam tính của Mục Phách vẫn hiên ngang, mặt mày anh đỏ rực.

Anh nhẹ nhàng gật đầu thừa nhận.

“Vậy làm sao bây giờ? ” Hơi thở Gia Ngộ từ từ khôi phục lại bình thường, “Phía dưới ma sát có hơi đau rồi, hơn nữa em sợ ảnh hưởng đến con chúng ta.”

Mục Phách hít thở sâu, anh xuống giường, “Anh vào phòng tắm một chuyến.”

Gia Ngộ chậm một bước, cô khó khăn lắm mới bắt được đầu ngón tay anh, “Lại đây, em giúp anh.”

“Gia Ngộ, đừng. . .” Mục Phách chưa nói dứt lời, Gia Ngộ đã giơ tay bưng kín miệng anh, không cho anh nói nữa.

Chưa được bao lâu thì đã có tiếng thở dốc khe khẽ truyền qua kẽ tay, Gia Ngộ hơi nới lỏng tay, tốc độ hôn cũng theo đó mà điều chỉnh tiết tấu.

Mục Phách ôm đầu cô, bàn chân không ngừng ghì xuống xuyên qua lớp drap giường mát lạnh, trong mùa đông giá rét, mà người anh lại đổ một tầng mồ hôi.

Phát hiện Mục Phách không còn ý kháng cự, Gia Ngộ thả tay ra, bàn tay dời sang hạt đậu đỏ còn lại bị bỏ quên, nhanh chóng xoa bóp.

Hạt đậu đỏ của Mục Phách

mềm mại mượt mà, kích thước vừa vặn, trông rất đáng yêu, khi cô dùng đầu lưỡi cuốn hạt đậu nho nhỏ kia, chẳng những vật nam tính trong bàn tay còn lại giật nảy lên, mà bản thân Mục Phách còn phát ra âm thanh không thể miêu tả thành lời.

Như phát hiện ra món đồ chơi mới, cô chơi quên trời quên đất.

Mục Phách bỗng gian nan hơn rất nhiều.

Hạt đậu đỏ là điểm mẫn cảm của Mục Phách, hai chân anh không an phận cọ tới cọ lui, hơi thở ồ ồ trong đêm tối, gấp không dằn nổi, muốn ngừng mà không ngừng được.

Anh nhỏ giọng: “Gia Ngộ. . .”

“Hả?” Gia Ngộ nhướng mi, chỉ thấy khóe mắt Mục Phách đỏ bừng làm cô hết hồn, trong chớp mắt đã bị anh đảo khách thành chủ đặt dưới thân.

Gia Ngộ rõ ràng cảm nhận được, vật nam tính đang trong lòng bàn tay mình lại bành trướng.

Mà trước khi cô lấy lại tinh thần, bàn tay Mục Phách đã bao trùm lên tay cô, dẫn dắt cô vuốt ve gậy thịt, lúc lên lúc xuống, lúc lên lúc xuống. “A.” Bên tai là tiếng thở thô dốc quá mức chọc người, Gia Ngộ bất tri bất giác kẹp chặt chân lại.

Cô hỏi nhỏ: “Mục Phách, anh tới chưa?”

“Tới rồi.”

Ngay khi anh nói hai chữ “Tới rồi.” Gia Ngộ có cảm giác tay tê không thể tả.

“Tay em mỏi quá.” Cô xoay xoay cổ tay.

“Lần sau chú ý chừng mực một chút.” Mục Phách rút khăn giấy lau sạch tinh dịch dính trên bụng cô, “Bụng có khó chịu không em?”

“Không có.”

Bỗng nhiên, Gia Ngộ kịp phản ứng, cô nở nụ cười: “Mới đó mà anh đã nghĩ đến lần sau rồi nha.”

Mục Phách: “. . .”

“Trêu anh thôi!” Nụ cười Gia Ngộ càng sâu hơn, “Hơn nữa Mục Phách, sao anh lại dễ dàng xấu hổ như vậy nhỉ?”

Mục Phách sờ mặt theo bản năng: “Có sao?”

Gia Ngộ không trả lời anh, Cô chống cằm nhớ lại, “Em nhớ hồi cấp ba anh rất lạnh lùng, chẳng lẽ em nhớ nhầm?”

Mục Phách biết đã qua năm năm, ký ức của Gia Ngộ về trấn Nam Thủy đã sớm mơ hồ, anh hỏi lại: “Em còn nhớ dáng vẻ anh khi còn học cấp ba?”

“Tới giờ vẫn còn ấn tượng đấy. Không thích nói chuyện, dáng vẻ lạnh như băng.” Gia Ngộ cố biện hộ cho trí nhớ của mình, “Hơn nữa, nếu em không nhớ rõ, thì sao mấy tháng trước khi vừa gặp lại anh em đã nhận ra chứ?”

Mục Phách vô tình vạch trần: “Rõ ràng qua một đêm em mới nhớ ra anh là ai.”

Gia Ngộ: “. . .”

————–

Mục Phách: Lạnh lùng là vì chán ghét em, dễ dàng thẹn thùng là vì thích em.

Gia Ngộ: Ồ, anh từng chán ghét em?

Mục Phách: . . . Trọng điểm ở câu sau.

Gia Ngộ: Anh từng chán ghét em.

Mục Phách: “. . . Anh sai rồi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện