Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 4


trước sau

Gia Ngộ bảo Mục Phách đi thử quần áo mình vừa mua cho anh.

“Em mua theo chiều cao, chắc là vừa.”

Mục Phách nói được, anh cầm lấy quần áo đi vào phòng ngủ, phát hiện Gia Ngộ cũng đi theo sau lưng, anh dừng bước: “Không ở bên ngoài chờ anh à?”

Mặt Gia Ngộ không đỏ, tim không đập nhanh, “Đâu phải chưa từng thấy.”

Mục Phách mỉm cười, anh thầm nghĩ cũng đúng, cô thích xem, vậy thì cứ xem đi.

Ai ngờ vừa nhìn một màn này, tính chất đã thay đổi.

Mặc áo sơ mi vào, Mục Phách cài cúc từ trên xuống dưới, đến nửa chừng, anh dừng lại động tác, đầu ngón tay hơi run, cất tiếng gọi tên đầu xỏ gây ra: “. . .Gia Ngộ.”

Gia Ngộ vươn tay, tỉ mỉ vuốt ve đường vân sắc nét của cơ bụng, trong nháy mắt đó, cô có thể rõ ràng cảm nhận được da thịt dưới lòng bàn tay đang nhanh chóng căng lên.

Cô nói: “Cứng quá đi.”

“. . .” Mục Phách hơi chật vật quay đầu, không nói chuyện, còn vành tai ửng đỏ.

Gia Ngộ biết tại sao anh né tránh bản thân mình. Không nề hà phiền phức, cô ngồi xổm xuống ngẩng đầu ngưỡng mộ nhìn. . . Chỗ đó của anh.

“Vừa khỏe mạnh vừa mẫn cảm.” Cô kết luận.

Mục Phách hít sâu một hơi, nhanh chóng cài xong số cúc áo còn lại, không dám nhìn thẳng vào mắt Gia Ngộ mà chỉ dám nhỏ giọng nói với cô: “. . .Đủ dùng.”

“Em xem một chút.” Gia Ngộ không chịu buông tha cho anh, kiên quyết kéo mặt anh về hướng bản thân mình. Người dựa vào ăn mặc ngựa dựa vào yên, Mục Phách trước mắt chính là ứng cho vế đầu, ánh mắt cô lộ vẻ tán thưởng đánh giá: “Thẩm mỹ của em không tệ.”

“. . .Ừm.”

Gia Ngộ nghiêng đầu nhìn dáng vẻ xấu hổ của anh, rồi cô cười rộ lên, “Có muốn em giúp anh một tay hay không?”

“Giúp gì cơ?”

“Cái này.” Gia Ngộ chỉ chỉ vào vật cương cứng giữa hai chân anh.

Cô quá trực tiếp, trong lòng Mục Phách âm thầm phập phồng sung sướng, song ngoài mặt lại bày ra vẻ trấn tĩnh, anh từ chối: “Không cần.” Chẳng qua là một lần tắm nước lạnh mà thôi, giả sử để Gia Ngộ giúp mình, chỉ sợ lửa cháy đổ thêm dầu.

“Nhưng mà em đã muốn rồi.”

Hoàn toàn không biết khái niệm e lệ là gì, Gia Ngộ nói trắng ra với Mục Phách: “Nhìn anh thay quần áo, em cũng có dục vọng.”

Từ trấn Nam Thủy đến Bắc thành, xưa nay Mục Phách đối với Gia Ngộ là nói gì nghe nấy, chưa từng có một lần lạnh nhạt đáp lại, cũng chẳng có lần nào phản kháng cự tuyệt. Kể cả lần này, cũng giống như vậy.

“. . .Đi.” Anh cúi đầu, cởi bỏ từng cái cúc áo vừa cài xong một lần nữa.

Gia Ngộ không nhìn ra biến hóa trong đáy mắt anh, cô vừa thưởng thức thân thể cường tráng của anh vừa cởi quần áo, cô vòng tay ra sau lưng kéo khoá kéo xuống đến điểm tận cùng, váy đang mặc trên người trở nên lỏng lẻo rồi nhanh chóng tuột xuống. Đến khi trên người cô đã cởi hết chỉ còn lại quần lót, thì Mục Phách đã chuẩn bị sẵn sàng.

“Muốn ở chỗ này?”

Giọng nói và ngữ khí của anh, sắc mặt và thái độ, hoàn toàn khác biệt với sự ngượng ngùng thẹn thùng ban nãy. Gia Ngộ sửng sốt hai giây, không khỏi miệng đắng lưỡi khô, cô gật đầu, “Đổi địa điểm đổi tâm trạng.”

Mục Phách quỳ xuống nâng hai chân cô lên rồi nhìn thoáng qua phong cảnh thấp thoáng dưới rừng cây thưa thớt. Không có ẩm ướt, anh dùng ngón tay vuốt ve hai mảnh cánh hoa mềm mại, sau đó đẩy khe hẹp ra, cắm một ngón tay vào —–

Chặt quá.

Chặt đến nỗi anh tiến thoái lưỡng nan, nhưng vẫn còn có lòng dạ bình thản hỏi cô: “Vậy tâm trạng bây giờ của em là gì?”

Động hoa bị dị vật cắm vào, đầu ngón tay linh hoạt mò mẫn vách thịt bên trong, giống như gãi ngứa. Gia Ngộ yếu ớt rên rỉ hai tiếng, cô lắc đầu, “. . .Không biết.”

“Phải không? Tâm trạng anh cũng không tệ lắm.” Nói xong Mục Phách rút ngón tay ra, đổi thành đỡ gậy thịt, quy đầu chống trước cửa động, anh không vội tiến vào mà cọ cọ nhiều lần, cọ đến nỗi cửa động đều là nước, sáng long lanh lấp lánh.

“Nhanh lên.” Khi Gia Ngộ nói chuyện, mật động lại đẩy ra một vài giọt chất lỏng.

Gậy thịt chậm rãi vùi vào mật huyệt, từ bốn phương tám hướng chen lấn đi vào vách hang ấm áp. Mục Phách nâng Gia Ngộ lên, để hai chân cô vòng quanh eo của mình, mãi cho đến khi vật to lớn hoàn toàn bị nuốt trọn, chỉ còn hai túi ngọc lộ ra bên ngoài.

“Ừm. . .” Mười ngón tay Gia Ngộ co lại, sướng đến mức nắm chặt mặt thảm, “Rút ra ngoài một chút.”

Vừa rút ra ngoài được một giây, một giây sau Mục Phách lại chen vào, đường hành lang bỗng nhiên xoắn chặt, anh nhìn khuôn mặt muốn ngừng mà ngừng không

được của Gia Ngộ, rốt cuộc tìm được tần suất thích hợp nhất.

Chẳng qua là càng về sau, khó tránh khỏi càng lúc càng nhanh.

Gia Ngộ có chút không chịu đựng nổi. Như là đạt đến điểm giới hạn, cô rên rỉ càng ngày càng lớn tiếng, tiếng rên rơi vào tai Mục Phách, không thể nghi ngờ đã trở thành thuốc kích thích hữu hiệu nhất. Anh mạnh mẽ nâng Gia Ngộ lên, vừa đi vừa làm, lúc đẩy ra kéo vào, quy đầu mượt mà chọc thẳng vào hoa tâm, bọt nước văng tung tóe khắp nơi.

“Sướng không em?”

“A a a. . .” Gia Ngộ không nói được câu hoàn chỉnh, lúc này cô giống như một người trôi lênh đênh trên biển đã lâu khát vọng cuộc sống, mà Mục Phách chính là thân cây trôi lơ lửng vất vả lắm cô mới tìm được. Bởi vì vật quý không dễ dàng có được, cô dốc sức liều mạng ôm lấy anh, liều chết triền miên, phần bụng dưới co rút phập phồng, nước chảy tí tách, thấm ướt thảm trải sàn mềm mại khô ráo.

Thấy cô hoàn toàn phóng thích bản thân, trong chớp mắt anh cướp đoạt càng đường hoàng hơn. Anh đặt cô tựa lưng vào tủ áo, hạ thân điên cuồng va chạm, khiến cho cửa tủ không đóng chặt phát ra tiếng động rầm rầm.

“Kẹp anh chặt đến thế?” Anh hé môi ngậm lấy lỗ tai Gia Ngộ, thơm thơm mềm mềm, “Có phải lên đỉnh rồi không?”

Chính xác là đã lên đỉnh.

Bắp chân kéo căng, đầu ngón chân cuộn lại, hoa huyệt co dãn mười phần dùng sức xoắn chặt gậy thịt đang làm càn, từ chỗ sâu nhất mạnh mẽ phun ra dòng nước ấm ——

Hai mắt Gia Ngộ nhắm chặt, hôn mê bất tỉnh.

. . .

Sau đó, Mục Phách bế Gia Ngộ đang mê man đi vào phòng tắm.

Không còn sự quyến rũ vô thức của Gia Ngộ, lúc này anh “Hầu hạ” không thể chuyên tâm hơn. Tắm rửa cho cô thỏa đáng, giống như làm chuyện gì đó to lớn lắm, lưng anh chảy mồ hôi ròng ròng.

Anh cũng nên tắm rồi.

Hít thở nặng nề một hơi, Mục Phách đứng dậy xoay người rời đi, thế nhưng cổ tay lại bị người ta nắm lấy.

“Mục Phách.” Dường như Gia Ngộ vẫn chưa tỉnh, hai mắt vẫn nhắm, cô mấp máy môi, song ngược lại lời nói lại cực kỳ rõ ràng, “Ba em hỏi em rằng có muốn lên kế hoạch cho tuần trăng mật hay không, em đã từ chối giúp anh rồi.”

Mục Phách vốn muốn hỏi tại sao lại từ chối, nhưng anh chợt nhớ đến nội dung giao dịch giữa hai người, anh thoải mái gật đầu nói được, sau đó không nói tiếp nữa.

Gia Ngộ im lặng thật lâu, ngay tại lúc Mục Phách cho rằng cô đã ngủ thì cô lại lên tiếng: “Em đã nhờ ba sắp xếp cho anh một chức vụ, ngày mai anh đến công ty trình diện đi.” Đây là một trong những điều kiện cô đồng ý khi thỏa thuận với Mục Phách, điều kiện chính là ngoài việc thay anh trả nợ, còn lại là sắp xếp cho anh một công việc.

Mục Phách không giờ Gia Ngộ thực hiện việc này nhanh đến thế, anh vốn đã làm tốt công tác chuẩn bị ở trong nhà học tập một tháng —- Chẳng có cách nào, bằng cấp hạn chế, lại không có kinh nghiệm làm việc, nhiều năm qua anh phí thời gian ở một nơi tấc đất tấc vàng như Bắc thành, nhưng vẫn nửa bước khó đi. Bây giờ Gia Ngộ báo cho anh biết ngày mai có thể bắt đầu làm việc, anh bỗng có cảm giác được yêu thương mà lo sợ.

“Cảm ơn!” Lời cảm ơn chân thật tận đáy lòng.

“Khách sáo cái gì?” Nói chuyện quan trọng xong, Gia Ngộ không còn tâm sự, cô lười biếng ôm chăn, “Anh lợi hại như vậy, chuyện hiển nhiên mà.”

Ánh mắt Mục Phách càng mềm mại. Anh xoay người sờ vành tai Gia Ngộ: “Cảm ơn em đã khẳng định khả năng của anh.”

Gia Ngộ ý vị thâm trường gật đầu, “Ừm, nhưng mà lần sau anh nhẹ tí đi. Hôm nay dùng quá sức, chỗ đó hình như bị trầy da, hơi đau đó.”

Mục Phách: “. . .”

Anh còn tưởng rằng, lợi hại mà cô nói không phải cái này.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện