Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 32


trước sau

Chương 32 Diêu Điệu

Bởi vì thích em.

Mục Phách nói thầm.

Anh dùng tay xoa đầu Gia Ngộ, ánh mắt cưng chiều dịu dàng như nước, từ từ hòa vào bóng đêm dày đặc.

“Em biết đấy, cuộc sống trước đây của anh hết sức khó khăn, tuy rằng hiện tại cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.”

Anh cười trào phúng, “Em cho anh tiền, chuyện này đối với anh thời điểm đó mà nói, không thể nghi ngờ là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Vì thế anh cảm thấy, nói một câu chúc mừng năm mới là chuyện phải làm. ”

“. . . Phải không? Chỉ vì như vậy mà thôi?”

Mục Phách buông tiếng thở dài không dễ phát hiện, anh đáp: “Phải.”

Chẳng biết tại sao, Gia Ngộ có chút thất vọng.

Cô trở mình, kéo chăn che kín đầu, giọng nói buồn buồn: “Ngủ đi, em buồn ngủ rồi.”

Khuỷu tay Mục Phách bỗng nhiên trống không, anh hơi thất thần, nhưng không có biểu hiện ra ngoài, anh chỉ xoa xoa ót Gia Ngộ, “Ngủ ngon.”

Mà hình như Gia Ngộ đã ngủ rồi, cô không đáp lại.

Mục Phách chẳng buồn ngủ chút xíu nào.

Kỳ thật vừa rồi anh rất muốn thừa nhận.

Có điều trong lòng anh hiểu rất rõ ràng, bản thân anh không cách nào thừa nhận.

Anh hai bàn tay trắng, dựa vào cái gì vì thích mà theo duổi Gia Ngộ? Dù cho Gia Ngộ không thèm để ý những thứ này, trong lòng của anh cũng không dễ chịu.

Bởi vì đó là thói quen chứ không phải yêu thích.

Theo tình hình trước mắt, Gia Ngộ đối với anh đa phần là thói quen và ỷ lại, có lẽ có một chút thích, có lẽ cũng không có, anh không rõ lắm.

Nói khó nghe một tý, Gia Ngộ có vẻ không cần tình yêu, cô không hề cảm thấy cô độc là gánh nặng.

Cô sống quá tự do, như gió, anh có thể cảm nhận được, song dù anh làm thế nào cũng không thể nắm bắt.

Hơn nữa, chuyện này cần phải chờ Gia Ngộ tình nguyện chấp nhận, anh mới có thể suy tính vấn đề tiếp theo.

Nếu như bây giờ anh thừa nhận, Gia Ngộ không muốn chấp nhận anh. . . Có lẽ ngày mai việc anh đối mặt, sẽ là thư thỏa thuận ly hôn.

Đó là kết quả anh không muốn nhìn thấy nhất.

Tiếng hít thở của người bên cạnh đều đều từ lâu, Mục Phách nhẹ nhàng nằm xuống, đưa tay ôm Gia Ngộ vào lòng.

Giống như một thói quen, vừa bị kéo vào lòng anh, Gia Ngộ đã thân mật cọ cọ vào ngực anh ngủ ngon lành.

Mục Phách cong môi.

Anh nghĩ, anh đã có được một bắt đầu tốt.

Kỳ nghỉ tết âm lịch mới chớp mắt mà đã kết thúc.

Mục Phách phải đi làm lại như thường, bụng Gia Ngộ cũng dần dần lộ ra ngoài, Viên Viện vừa nhìn thấy cô đã oa lên ngạc nhiên: “Ánh sáng của tình mẫu tử của cậu đâm mù mắt tớ rồi!” Gia Ngộ sờ sờ mặt cười tự đắc: “Hay là cậu cũng mang thai đi, gần đây tình trạng da của tớ quả thật đạt đến đỉnh cao luôn đó.”

Rốt cuộc Viện Viện cảm thấy có gì đó không đúng, cô nàng cẩn thận từng ly từng tý

quan sát ánh mắt Gia Ngộ: “Cậu yêu đương phải không?”

“. . .” Mặt Gia Ngộ không đổi sắc nhắc nhở cô nàng, “Tớ đã kết hôn rồi.”

“Nhưng mà các cậu đâu có nền tảng tình cảm.”

Dù không biết giao dịch giữa Gia Ngộ và Mục Phách, Viên Viện vẫn dám vỗ ngực đảm bảo, Gia Ngộ không thể nào mang theo tình yêu kết hôn cùng Mục Phách được.

Thử nghĩ mà xem, một trúc mã sớm chiều ở chung vài chục năm mang theo mối tình thầm mếm cũng không đả động được tới cô, đột nhiên một người đàn ông tận đẩu tận đâu xuất hiện chưa được bao lâu đã tóm được trái tim ngoan cố của thiếu nữ. . . Chỉ dựa vào hàng to xài tốt? Quỷ mới tin!

Không thể không nói, Viên Viện chó ngáp phải ruồi, sắp sờ đến gúc mắc của chân tướng.

Gia Ngộ không được tự nhiên vén tóc ra sau tai, cô ấp úng: “Tình cảm có thể bồi dưỡng.”

Chứng kiến vẻ mặt thẹn thùng của cô gái đối diện, Viên Viện sợ tới mức nổi da gà đầy mình, cô nàng rùng mình một cái rồi nhỏ giọng lầu bà lầu bầu: “Phụ nữ sa vào lưới tình thật đáng sợ!”

Gia Ngộ nghe không rõ, cô hỏi lại: “Cậu nói gì thế?”

Viên Viện bất đắc dĩ uống một hớp nước trái cây, không có trả lời, trong lòng lại oán thầm: “Đã như vậy rồi mà vẫn không thừa nhận mình sa vào tình yêu, thật sự không đụng đầu trúng tường không chịu quay đầu lại.

Gia Ngộ hỏi không được lý do, cô cũng lười truy hỏi tiếp. Cô tùy ý chống cằm nhìn ra cửa, vừa đảo mắt đã nhìn thấy thứ cực kỳ khủng khiếp, rõ ràng là “Thào Tháo.”

Mà Thẩm Hành cũng bắt gặp ánh mắt Gia Ngộ nhanh hơn ai hết, hai mắt anh ta tỏa sáng, đi thẳng về phía này, “Cậu ra ngoài với ai thế?”

Viên Viện tức giận liếc anh ta, “Này, cậu mù hả?”

Lúc này, Thẩm Hành mới nhìn Viên Viện với ánh mắt có lỗi, “Đùa thôi, ai dám không phát hiện ra Viên đại tiểu thư chứ.”

Viên Viện hừ hừ đảo mắt nhìn về phía sau lưng anh ta, một cô gái đứng ngay cửa chính, tuy làn da trắng trẻo, dáng dấp xinh đẹp, nhưng quả thực không tản ra khí chất nữ tính như Văn Gia Ngộ. Cô nàng âm thầm tổng kết, guu thẩm mỹ của Thẩm Hành thụt lùi rồi.

Đương nhiên Gia Ngộ cũng nhìn thấy cô gái sau lưng Thẩm Hành.

So với Viên Viện mặt không đổi sắc xem thường, cô thì lại không xác định cau chặt lông mày.

“Diêu Điệu?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện