Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 33


trước sau

Chương 33 Nhắc nhở

Đối với Diêu Diệu, Gia Ngộ vẫn rất ấn tượng.

Bởi vì lúc đi học, Diêu Điệu thích nhất là mỗi khi cô không có ở chỗ ngồi thì chiếm dụng chỗ của cô, đơn giản chỉ vì bàn Mục Phách ở ngay phía sau.

Không chỉ như thế, sau khi cô trở về phòng học cậu ta còn thường khinh miệt nói: “Tớ ngồi chỗ này chỉ mấy phút, cậu ra ngoài đi dạo một chút không được sao?” Gia Ngộ thầm nghĩ, cô muốn sống an ổn chờ đợi ở trấn Nam Thủy, không muốn xảy ra tranh chấp, cho nên mỗi lần cô đều nhẫn nhịn.

Nhưng không có nghĩ là cô không mang thù.

Dù mắc bệnh hay quên rất lớn, Gia Ngộ vẫn thủy chung nhớ kỹ dáng vẻ khó chịu và vẻ mặt không ưa nổi của Diêu Điệu.

Huống chi bây giờ Diêu Điệu chẳng thay đổi một chút nào.

Đơn giản chính là thoát khỏi thời học sinh ngây thơ, có nhiều thêm chút thành thục hàm súc.

Giống với Gia Ngộ, Diêu Điệu cũng lập tức nhớ ra đối phương, cô ta bật thốt: “Văn Gia Ngộ?”

Thẩm Hành nhíu mày: “Hai người quen biết?”

Diêu Điệu hiển nhiên vẫn chưa khôi phục tinh thần, Gia Ngộ trả lời thay: “Trấn Nam Thủy, bạn học cùng lớp.”

Thẩm Hành làm ra vẻ bừng tỉnh, anh ta nói với Diêu Điệu: “Ồ, tôi quên mất cô từng nói với tôi là quê cô ở trấn Nam Thủy.”

Viên Viện nhìn hết nhìn người này một lát, rồi lại nhìn người kia một lát, cô nàng đảo tròn mắt, không biết có chủ ý quái quỷ gì, “Tình cờ quá! Người quen gặp nhau, nhất định có nhiều chuyện để nói, hay là hai người ngồi chung bàn với chúng tôi đi.”

Gia Ngộ nhìn Viên Viện, không phản đối.

Bàn có bốn ghế, ngay tại lúc Thẩm Hành chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh mình, Gia Ngộ đứng

lên nói: “Tớ sang đối diện ngồi với Viên Viện.”

Thẩm Hành lộ vẻ không vui, song cuối cũng vẫn không có làm ra hành động nào khác.

Anh ta nghiêng người nhường đường, sau khi Gia Ngộ rời khỏi mới nhướng mi hỏi Diêu Điệu: “Cô muốn ngồi trong hay ngồi ngoài?”

“Bên ngoài đi.”

Diêu Diệu trả lời.

Bốn người ổn định vị trí, Viên Viện mở đầu câu chuyện, cô nàng hỏi Diêu Điệu:”Vừa rồi tôi nghe Gia Ngộ nói cô tên Diêu Điệu? Vậy tôi có thể gọi thẳng tên cô không?”

So với thời cấp ba không coi ai ra gì, hiện tại tính cách Diêu Điệu khống chế hơn rất nhiều, cô ta cong môi gật đầu: “Dĩ nhiên có thể. Cô là Viên Viện phải không? Tôi thường nghe Thẩm Hành nhắc tới cô.”

Viên Viện xen ngang: ” Còn là một đại soái ca.”

Thẩm Hành làm như nhớ ra chuyện vui, anh ta bổ sung, “Càng trùng hợp hơn chính là, có lẽ cô cũng có quen chồng của cậu ấy.”

“Tôi cũng quen?”

Thẩm Hành gật đầu, Gia Ngộ bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, cô xiết chặt di động trong tay.

Tại sao cô lại quên. . . So với cô, Diêu Điệu càng hiểu rõ Mục Phách hơn.

Người biết càng nhiều, bí mật càng dễ bại lộ.

Gia Ngộ ấn mở điện thoại, vội vàng nhắn cho anh không cần phải đến đón cô.

Thế nhưng đã không kịp nữa rồi.

“Gia Ngộ.”

Là giọng Mục Phách.

Diêu Điệu đứng bật dậy, nhìn về phía người tới: “Mục Phách!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện