Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 34


trước sau

Chương 34 Dễ thay đổi

Mục Phách vô thức nhìn về phía Gia Ngộ.

Đúng lúc Gia Ngộ đang nhìn Mục Phách, ánh mắt hai người giao nhau, cô lặng lẽ khẽ lắc đầu với anh.

Vì thế, ánh mắt Mục Phách trầm xuống, anh đi tới, không ngồi xuống mà nói với Diêu Điệu: “Trùng hợp quá.”

Hai mắt Diêu Điệu mờ mịt, không thể tin mà nhìn qua lại giữa Mục Phách và Gia Ngộ, giọng thì thầm đủ để chính mình nghe: “Hai người các cậu. . . Làm sao có thể. . .”

Mục Phách lo lắng Diêu Điệu sẽ nói thêm cái gì không nên nói, anh không cần nghĩ ngợi nắm lấy tay Gia Ngộ: “Hai chúng tôi đã kết hôn.”

Gia Ngộ bình tĩnh lại, cô cũng gật đầu: “Là chuyện cuối tháng chín năm ngoái.”

“. . . Mục Phách,” Đôi môi Diêu Điệu trắng bệch, cố gắng để giọng mình không run rẩy, “Cậu theo tớ ra ngoài nói chuyện một chút, có được không?”
Gia Ngộ đột ngột xiết chặt tay Mục Phách, còn Diêu Điệu thì dĩ nhiên đã thất hồn lạc phách đi ra ngoài rồi.

Mục Phách mím môi hỏi: “. . . Anh ra ngoài xử lý một chút nha?”

“Đi đi.”

Nhận được sự đồng ý của Gia Ngộ, lúc này Mục Phách mới đi ra ngoài.

Gia Ngộ ngồi xuống lần nữa, sắc mặt hoảng hốt, cô không biết tại sao, trong lòng bỗng cảm thấy không thoải mái.

Nhưng tâm trạng này không kéo dài được bao lâu thì đã bị vẻ mặt nhiều chuyện của Viên Viện cắt đứt.

“Mục Phách này cũng đẹp trai phết đó chứ, khó trách cậu có thể vừa ý anh ta.”

Mà Viên Viện cũng không cần Gia Ngộ trả lời, cô nàng tiếp tục phỏng đoán: “Chắc không phải là mối tình đầu của anh ta chứ hả?” Ba

chữ mối tình đầu vừa thốt ra, lông mi Gia Ngộ bất thình lình nhảy dựng lên, cô lập tức phủ nhận: “Không phải đâu!” Tiếp theo nhớ tới gì đó, cô bổ sung thêm: “Đơn phương thì có thể, trước kia Diêu Điệu từng theo đuổi Mục Phách.”

*

“Anh nhớ bác sĩ đã từng nói,” Đường trơn, Mục Phách cẩn thận điều khiển tay lái, “Thời điểm phụ nữ mang thai thường dễ dàng đa sầu đa cảm, tâm tình không ổn định, người chồng cần quan tâm săn sóc nhiều hơn mới đúng.”

Gia Ngộ nghe lờ mờ, không biết tại sao chủ đề lại dời đến nơi này.

“Cho nên,” Mục Phách nói tiếp: “Gia Ngộ muốn hỏi Mục Phách cái gì, Mục Phách đều rất sẵn lòng trả lời đấy.”

Mặt Gia Ngộ đỏ lên: “Em không có vấn đề gì để hỏi hết. . .”

Cô chột dạ nghịch ngón tay, “. . . Nhưng mà thế này, ngoài đa sầu đa cảm ra thì phụ nữ có thai còn đặc biệt dễ thay đổi nữa. . . Ví dụ như em nè, vừa rồi không có gì muốn hỏi, bây giờ chẳng hiểu sao đã có rồi. . .”

Mục Phách cười ranh mãnh, “Xem ra anh phải thích ứng nhanh một chút mới được, em nói có đúng không?”

Quan sát sắc mặt Mục Phách, đột nhiên Gia Ngộ có cảm giác bản thân thật sự thay đổi. Đối mặt với Mục Phách như vậy, cô không muốn hỏi bất cứ điều gì nữa, tình nguyện tin tưởng anh vô điều kiện.

Có điều, Mục Phách lại chủ động mở ra hình thức tự hỏi tự trả lời.

“Trước đây Diêu Điệu đã từng giúp anh.” Anh nói.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện