Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 35


trước sau

Chương 35 Là em

Trong suốt một khoảng thời gian rất dài sau khi bỏ học, cuộc sống của Mục Phách chỉ còn lại hai chữ “Kiếm tiền.”

Song cả tuổi và bằng cấp đều không đủ tiêu chuẩn, anh không thể lựa chọn con đường dễ đi hơn. Dù cho một ngày phải làm hai công việc, số tiền kiếm được cũng chỉ như muối bỏ biển.

Ngay tại lúc Mục Phách hận không thể phân thân để quay cuồng với cơm áo gạo tiền, Diêu Điệu đã vươn cánh tay về phía anh.

Lúc đó, Diêu Điệu thi rớt đại học, mặt mày ba Diêu không thấy ánh sáng, không để con gái mình có cơ hội phản kháng, ông bắt Diêu Điệu phải học lại, ngay cả trường học vẫn không thay đổi, vẫn là trường cấp ba tốt nhất trấn Nam Thủy.

Đó không phải là điều Diêu Điệu muốn.

Lòng tự ái không cho phép cô ta dùng thân phận học sinh ngồi trong phòng học cũ, cộng thêm đám bạn nịnh bợ không còn tồn tại, từng người một đã sớm chạy khỏi trấn Nam Thủy sống đời sống đại học tự do tốt đẹp trong truyền thuyết, duy chỉ có cô ta và Mục Phách nghèo túng là ở lại.

Giống như muốn bắt lấy sợi rơm cứu mạng cuối cùng, Diêu Điệu quyết định đi tìm chàng trai mà mình đã thương thầm bấy lâu nay.

“Thành tích của cậu tốt như vậy, để tớ nói với ba tớ, mời cậu tới nhà dạy kèm cho tớ.”

Diêu Điệu không phủ nhận mình có lòng riêng.

Mục Phách là nam sinh cô thích suốt ba năm. Ba năm qua, cô không hề che giấu tâm tư của mình, thậm chí còn gióng trống khua chiêng triển khai kế hoạch theo đuổi —– Cho dù chưa hề được đối phương đáp lại.

Đây là cơ hội để tiếp cận Mục Phách, cũng là cách để cô cân bằng lại lòng tự trọng không thể hiểu thấu đang lơ lửng giữa cành cây.

Thứ Mục Phách thiếu nhất đúng là tiền, mà công việc Diêu Điệu chìa cành oliu quả thật cực kỳ béo bở, cho nên anh không cần nghĩ ngợi đã nhận lời.

Anh dùng toàn bộ khả năng mình có để giải đáp tất cả những chỗ Diêu Điệu không hiểu, về phần những thứ khác, Diêu Điệu có vận mệnh riêng của chính mình, anh không quản được.

Thời gian dạy kèm cho Diêu Điệu được sắp xếp vào thứ bảy và chủ nhật, giá cả còn cao hơn hai công việc làm thêm mà Mục Phách đang làm cộng lại, coi như là Diêu Điệu mở cho anh cánh cửa sau.

“Cảm ơn.”

“Khách sáo gì chứ?” Diêu Điệu lật sách dời sự chú ý, “Nhiệm vụ của cậu là giúp thành tích của tớ trong cuộc thi thử tháng này đừng quá khó coi, như thế cậu mới giữ được công việc này.”

Mục Phách trả lời: “Đương nhiên.”

Nhưng mà anh nhanh chóng phát hiện, anh đã chắc chắn quá sớm.

Nền tảng kiến thức của Diêu Điệu chệch hướng rất nhiều so với suy nghĩ của anh. Anh không thể không dạy lại từ đầu, mỗi một trọng điểm đều phải nhấn thật mạnh, bởi vì tư duy suy một ra ba hoàn toàn không thể áp dụng trên người Diêu Điệu.

Song, anh kiên trì được.

Sau khi kết thúc buổi học đầu

tiên, Diêu Điệu ngượng đỏ bừng khuôn mặt, cố gắng vớt vát chút mặt mũi: “Tớ cảm thấy buổi học tới sẽ tiến bộ.”

“Tớ cũng nghĩ thế.” Mục Phách soạn vài đề bài, “Mấy đề này, tớ để lại cho cậu làm bài tập, đều là mấy đề điển hình hay có trong các kỳ thi thử tháng, cậu cố gắng làm cho tốt.”

Diêu Điệu trộm liếc sườn mặt hết sức nghiêm túc của Mục Phách, trong lòng lén lút nở nụ cười.

Cô thẹn thùng nói được, sắc mặt Mục Phách vẫn không thay đổi, thu dọn sách vở rồi rời khỏi Diêu gia.

Làm việc ở chỗ này, điểm tốt nhất chính là thuận tiện.

Bởi vì đối diện chính là chỗ ở của anh.

“Vậy sau đó thế nào?” Xe đã dừng dưới bãi đỗ xe chung cư từ lâu, Gia Ngộ vẫn không có ý xuống xe, “Sau khi cậu ta xuất ngoại tại sao hai người mất liên lạc?”

Mục Phách muốn nói rồi lại thôi, anh lấy làm lạ nhìn cô một cái, “Học lại một thời gian, thành tích thi tốt nghiệp trung học của cậu ấy. . . Còn thấp hơn lần đầu mấy điểm.”

Gia Ngộ: “. . . Sau đó thì sao?”

“Sau đó ba cậu ấy đành liên hệ với một trường học ở nước ngoài cho cậu ấy. Hôm xuất ngoại, cậu ấy hỏi anh. . .” Mục Phách day trán, có chút bất đắc dĩ, “Cậu ấy hỏi anh có đồng ý đi cùng cậu ấy không.”

Gia Ngộ nhướng mày, thay anh nói ra: “Anh từ chối, vì thế hai người mất liên lạc?”

Mục Phách gật đầu.

Gia Ngộ lại hỏi: “Nếu như cậu ta đổi một phương thức khác để hỏi anh, vậy anh sẽ đồng ý với cậu ta sao?”

Mục Phách không trả lời thẳng mà nói tiếp: “Học lại một năm kia, Diêu Điệu thay đổi rất nhiều, ít nhất so với hiểu biết của anh trước kia về cậu ấy thì ngoan hơn không ít.”

Bình thường mở đầu câu trả lời bằng cách nói lót đường này, phía sau sẽ không phải là đáp án mà người hỏi muốn nghe. Gia Ngộ ho nhẹ một tiếng ngắt lời anh: “Em hiểu rồi.”

“Anh còn chưa nói xong.”

Mục Phách nhìn Gia Ngộ, ánh mắt dịu dàng.

Anh nói: “Thế nhưng có rất nhiều chuyện đều tuân theo thứ tự trước sau, mà anh cũng chẳng phải loại người phân phát tình cảm tràn lan, không đến mức không phân biệt được giữa cảm kích và thật lòng yêu mếm.”

Gia Ngộ không hiểu: “Anh có ý gì?”

“Ý là, dù cho Diêu Điệu có đổi một cách thức khác hỏi anh, thì anh cũng sẽ không đồng ý. Bởi vì người anh thích, từ đầu đến cuối không phải là cậu ấy.”

Là em.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện