Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 36


trước sau

Chương 36 Bằng chứng

“Bởi vì người anh thích, từ đầu đến cuối không phải là cậu ấy.”

Vậy là ai?

Gia Ngộ mím môi, không hỏi ra miệng, cô cởi dây an toàn, “Em hơi khó chịu, chúng ta xuống xe đi.”

Mục Phách hơi giật mình, một lát sau, anh nở nụ cười.

Có đối khi anh cảm thấy chật vật vì lòng tự trọng khó hiểu của mình. Mà khi phát hiện Gia Ngộ muốn giúp anh bảo vệ lòng tự trọng, ngoại trừ cười ra, anh lại không muốn lộ ra vẻ mặt gì khác.

Trong lòng đắng chát và chua xót.

Nhưng nói trắng ra, trước mắt anh không xứng với Gia Ngộ.

Kỳ thật ngay từ đầu, mầm móng của sự tự ti cũng chưa đâm chòi nảy lộc trong lòng anh, mãi cho đến một lần ——

Gia Ngộ bị phỏng tay, chỉ cần một cuộc điện thoại Thẩm Hành đã gọi được bác sĩ gia đình đến xử lý vết thương cho Gia Ngộ.

Còn anh thì sao?

Giả sử là anh, anh không biết ngay lúc đó mình sẽ làm như thế nào.

Có lẽ Gia Ngộ sẽ không thèm để ý những chi tiết nhỏ này.

Nhưng anh lại cực kỳ chú t1, thậm chí còn vì nó mà day dứt.

Anh muốn bảo vệ Gia Ngộ, chứ không phải để Gia Ngộ đứng trước mặt anh che chắn mưa bom bão đạn.

Song hơn hết, tên Thẩm Hành này, anh nhất định phải đề phòng.

*

“Tại sao anh không nói cho tôi biết chuyện Mục Phách và Văn Gia Ngộ kết hôn?”

Thẩm Hành lắc lắc ly rượu, tỏ vẻ không đếm xỉa: “Cô cũng đâu có nói cho tôi biết người cô thích là Mục Phách.”

“Làm sao anh có thể không biết!” Ý thức được bên cạnh có người nhìn sang, Diêu Điệu nói nhỏ lại: “Tôi đã nói với anh, nhà tôi ở trấn Nam Thủy. Đừng cho là tôi không hiểu anh, đã biết những chuyện này, anh muốn điều tra những chuyện khác, còn khó sao?”

Diêu Điệu quen biết Thẩm Hành ở nước ngoài, chưa được bao lâu hai người đã trở thành bạn rượu, bình thường sẽ chạm ly trò chuyện qua lại, cảm khái thời gian thấm thoát thoi đưa.

Thẩm Hành biết rõ Diêu Điệu theo đuổi một chàng trai nhiều năm mà không được; Diêu Điệu biết Thẩm Hành thầm mến một người nhiều năm mà không có kết quả.

Hai người đều ăn ý không hỏi rõ tên người trong lòng đối phương.

Có thể giấu đến đâu thì giấu, nhưng rốt cuộc Diêu Điệu vẫn để lộ thông tin nhiều hơn. Con người Thẩm Hành, lòng dạ quá sâu, người bình thường hoàn toàn không đoán ra trong lòng anh ta đang nghĩ gì, chứ đừng nói tới chuyện moi được thông tin giá trị từ miệng anh ta.

“Diêu Điệu, cô là học muội khóa dưới của tôi. Cô cho là tôi sẽ biết cô học cùng lớp với Gia Ngộ sao?”

“Ồ, vẫn còn lương lẹo.” Diêu Điệu cười lạnh, “Vậy tại sao anh —– Khuyên tôi về nước?”

“Để cô tiếp tục theo đuổi người mình

thích.”

Vấn đề lượn đi lượn lại vẫn trở về điểm xuất phát, Diêu Điệu bực bội nâng ly ly rượu lên, chất lỏng màu vàng sóng sánh nhanh chóng cạn đến đáy, “Thẩm Hành, mỗi ngày anh đều phải lên kế hoạch cho nhiều chuyện như vậy, không mệt mỏi sao?”

Thẩm Hành nhếch môi hỏi ngược lại: “Tôi có kế hoạch gì?”

Đột nhiên Diêu Điệu bừng tỉnh.

Cô nheo mắt lại: “Anh cố ý. Anh thích Văn Gia Ngộ, cho nên muốn mượn tay tôi chia rẽ bọn họ?”

Thẩm Hành không trả lời.

“Rốt cuộc anh muốn cái gì? Năm đó tôi giúp Mục Phách nhiều đến thế nhưng cậu ấy vẫn từ chối tôi, hiện tại đã bao nhiêu năm trôi qua, anh dựa vào cái gì cho là tôi có thể cướp cậu ấy về tay đây?”

“Diêu Điệu.” Thẩm Hành nhếch môi, nụ cười hết sức nhạt nhẽo, “Muốn chia rẽ một đôi —– Cũng không hẳn không cần kẻ thứ ba xuất hiện.”

“Thẩm Hành, ” Diêu Điệu cảm thấy hết sức vớ vẫn, “Anh điên rồi.”

Anh ta nhướng mày nhìn sân khấu náo nhiệt tiếng động lớn ầm ĩ cách đó không xa, mày mày hết sức bình tĩnh ném ra một quả boom.

“Hai người bọn họ là kết hôn giả.”

Diêu Điệu giật mình suýt chút nữa làm đổ ly rượu, “Anh nói cái gì?”

“Diêu Điệu, tôi thẳng thắng với cô luôn, tôi muốn Văn Gia Ngộ.” Thẩm Hành đẩy ly rượu, cả người nghiêng về phía trước, kề sát vào lỗ tai Diêu Điệu, “Cô đã giúp Mục Phách, muốn tiếp cận cậu ta rất dễ dàng. Tôi muốn cô tìm bằng chứng giúp tôi, tìm bằng chứng bọn họ kết hôn giả.”

“Bằng chứng? Nói như vậy chuyện bọn họ kết hôn giả là do anh đoán mò?”

Lúc này, Thẩm Hành cắt ngang lời cô: “Tôi nói phải là phải, không có ai hiểu Văn Gia Ngộ hơn tôi cả.”

“Nhưng mà. . .”

“Diêu Điệu, chẳng phải cô thích Mục Phách sao? Không phải cảm thấy cậu ta chính là tiếc nuối của cô sao?”

Diêu Điệu im lặng.

“Chẳng qua là chuyện này không thể gấp. Đợi Gia Ngộ sinh con xong rồi hãy nói, tôi không muốn cô ấy gặp chuyện không may.”

Đột nhiên Diêu Điệu mất phương hướng, cô nên hâm mộ Văn Gia Ngộ, hay là đồng tình với Văn Gia Ngộ đây?

Bị một người đàn ông như vậy yêu thích.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện