Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 37


trước sau

Chương 37 Ông xã

Thời điểm mang thai đến tháng thứ năm, bụng Gia Ngộ đã to rõ ràng, kèm theo đó, ngực cũng nặng trĩu.”

Cô ngại vướng víu.

Mục Phách lại nói vừa vặn, “Hơn nữa em mặc váy rộng thùng thình, anh cũng chẳng nhìn ra dáng người có gì thay đổi.

Gia Ngộ không tin, cô nâng cao bụng đi qua, “Anh sờ thử xem, lớn lắm đó.”

Mỗi đêm sau khi Gia Ngộ ngủ say, Mục Phách đều vuốt ve bụng cô, song Gia Ngộ lại chẳng hay biết gì cả. Anh nghe lời chụp cả hai tay lên, lúc anh đang định cười nói bản thân mình giống như đang sờ quả dưa hấu, lòng bàn tay đột nhiên cảm nhận được bụng Gia Ngộ đội lên một nắm nhỏ.

Anh mạnh mẽ ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp Gia Ngộ đang trợn to hai mắt.

“Có phải. . . Có phải con nhúc nhích không?”

Mục Phách chớp mắt mấy cái, không có lên tiếng, anh sờ tiếp, lúc này lại không có động tĩnh gì.

Có chút mất mát.

Ai ngờ Gia Ngộ kéo bàn tay định rời đi của anh lại, “Lại động này!” Cô cười ánh mắt cong thành một vòng cung, “Thần kỳ quá! Phù phù phù, giống như thổi bong bóng.”

Thật sự lại động. Tâm tình vừa khẩn trương vừa hưng phấn khiến cho Mục Phách nhất thời im lặng, một lát sau, anh nhướng mi: “Con nghe được chúng ta nói chuyện, đúng không em.”

“Chắc là thế. Có phải anh chưa từng trò chuyện với con không?”

Mục Phách lắc đầu.

Bàn tay Gia Ngộ bao trùm lấy tay anh, lời ít ý nhiều giới thiệu với cục cưng trong bụng, “Đây là ba ba của con!”

Mục Phách không khỏi cảm thấy buồn cười, anh cũng hùa theo, “Đúng, ta là ba ba của con!”

Từ khi mang thai về sau, thính giác Gia Ngộ cực kỳ mẫn cảm, Mục Phách chưa kịp phản ứng, cô đã nghe được.

Cô dùng đầu ngón tay chỉ chỉ lên trán Mục Phách: “Mục Phách, điện thoại di động của anh đang reo.”

“Điện thoại để ở phòng sách.”

Hôm nay Mục Phách nghỉ phép, hẳn là không phải chuyện của khách sạn. Anh đứng dậy, “Anh đi nghe điện thoại.”

Kết quả vừa nhìn thấy tên người hiện thị, anh không do dự ngắt máy.

Song đối phương thật sự rất có kiên nhẫn, gọi một lần không được thì gọi lần hai, gọi số này không được thì đổi số khác gọi. Loại tình hình này đã tiếp diễn suốt ba ngày, Mục Phách nhìn điện thoại vẫn tiếp tục vang lên, bên tai nghe được tiếng Gia Ngộ hỏi vọng vào từ bên ngoài, “Mục Phách, có chuyện gì thế?”

“Không có gì.”

Anh thở dài, nhận điện thoại.

Giọng nói không còn dịu dàng như khi nói chuyện với Gia Ngộ, lúc này giọng Mục Phách lạnh như băng sương, “Tôi nói rồi, đừng gọi điện cho tôi nữa.”

Đối phương có vẻ bất ngờ khi Mục Phách nhận điện thoại nhanh như vậy, cô ta ngẩn người, lúc mở miệng đã mang

theo tiếng khóc nức nở.

“Nhưng mà anh họ, ba em thật sự không ổn, anh cứ đến thăm ông ấy đi!”

“Là khách sạn xảy ra chuyện sao?”

“Không phải.” Động tác mặc áo khoát của Mục Phách dừng lại một chút, có chút bối rối, “Là chuyện của nhà anh.”

“Nhà của anh? Bọn họ đến Bắc thành rồi hả?”

“Ừ.”

Lúc trước khi ký hợp đồng, Mục Phách có nói sơ qua tình hình nhà anh cho Gia Ngộ biết, đối với anh mà nói chẳng có gì tốt đẹp. Chuyện này Gia Ngộ xen vào thì không hay lắm, giọng cô mềm nhũn: “Có muốn em đi cùng anh không?”

“Không cần đâu, bên ngoài lạnh lắm, em ở nhà chờ anh là được rồi.”

Gia Ngộ cắn môi: “Vậy anh chờ em chút xíu.”

Mục Phách ăn mặc tử tế đi giày vào xong, anh đứng ở cửa chính đợi Gia Ngộ, lúc này điện thoại reo lần nữa, anh chẳng chút do dự kéo vào danh sách đen.

“Mục Phách.”

Gia Ngộ chậm rì rì từ phòng đi ra, một tay giấu ở sau lưng, tay kia chột dạ sờ sờ vành tai, cô lựa chọn từ ngữ nói với anh: “Anh phải đồng ý với em, không được suy nghĩ nhiều đâu đó.”

Mục Phách lập tức đoán ra trong tay cô đang cầm cái gì.

Anh khàn giọng: “Gia Ngộ, không cần.”

Gia Ngộ chun mũi, ngắt lời anh: “Mục Phách, thật sự em cảm thấy rất phiền khi tên anh có hai chữ, như vậy em muốn hung dữ gọi anh cũng không được —– Chẳng có chút uy hiếp nào.”

Mục Phách: “. . .”

Gia Ngộ đưa thẻ cho anh, “Cho nên em ra lệnh cho anh, nhận lấy tấm thẻ này.”

Mục Phách không có nhận.

Giằng co một hồi, Gia Ngộ bỗng nhiên sờ bụng, cô nghiêng đầu nhìn anh, “Ông xã, anh là ba ba của con em, đúng không?”

Không khoa trương một chút nào, lời vừa nói ra, mặt Mục Phách đã nhanh chóng đỏ rực, nhất là lỗ tai, đỏ gần như muốn nhỏ ra máu.

Anh lắp bắp: “Em em. . . Em gọi anh là gì?”

“Ông xã nha.” Gia Ngộ ngoan ngoãn trả lời, “Chẳng lẽ em nói sai rồi?”

Mục Phách không cách nào tự kiềm chế, anh đưa tay lên che mắt, mu bàn tay trắng nõn làm gương mặt đỏ bừng càng thêm nổi bật, anh nói: “Gia Ngộ, em biết là anh kết hôn với em không phải thật mà.”

Gia Ngộ cười, trực tiếp nhét tấm thẻ vào túi áo anh.

“Mật khẩu là sinh nhật của em, không được nhớ nhằm đâu đó.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện