Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 38


trước sau

Chương 38 Dương Tương

Gặp lại Mục Hoạt, con bé gầy hơn rất nhiều, hai mắt thâm quầng, bằng mắt thường có thể thấy rất tiều tụy.

Mục Phách đứng từ xa quan sát một lát mới bước tới.

“Tình hình như thế nào?”

Nghe tiếng, Mục Hoạt đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt rưng rưng nghẹn ngào nhìn người vừa đến.

Trước kia, Mục Hoạt đối với anh không quá tốt, song cũng không tính quá xấu. Mục Phách không làm mặt lạnh với cô bé, anh nhẫn lại lập lại câu hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”

“Không khả quan lắm.” Mục Hoạt lau sạch nước mắt, giải thích với anh: “Tháng trước trong nhà xưởng xảy ra chuyện, rất nhiều người tới đòi nợ, ba tức giận quá bị đột quỵ, bây giờ vẫn chưa tỉnh.”

Mục Quốc Vĩ làm ví da, ban đầu bắt kịp xu hướng nên kiếm không ít tiền, mấy năm gần đây mặc dù có lỗ lã, nhưng vẫn không ảnh hưởng chút nào, thời gian trôi qua vẫn làm ăn phát triển sinh lợi nhuận.

Đầu năm nay, dựa vào số lượng tiêu thụ năm trước, Mục Quốc Vĩ nhập số lượng lớn da để sản xuất trong năm từ một người quen. Bởi vì là người quen, cho nên hàng về kho Mục Quốc Vĩ không có xem xét kỹ lưỡng mà chỉ sờ sờ mấy mẫu bên trên cho đúng trình tự. Kết quả trả tiền hàng xong, nhà xưởng bắt đầu gia công, lúc này ông mới giật mình nguyên liệu có vấn đề, tất cả đều là hàng loại hai. Mục Quốc Vĩ tức giận tìm người quen đó đối chất, ai ngờ người nọ có chủ ý từ trước, ôm tiền cao chạy xa bay từ lâu. Việc đã đến nước này, Mục Quốc Vĩ làm sao không hiểu? Hàng dỏm đòi tiền lại cái gì, lần này ông bị người ta chơi đểu rồi!

Lấy giỏ trúc múc nước —- Công cóc, chỉ có thể cam chịu, kinh tế nhà họ Mục suy thoái, cứ như vậy sụp đổ.

Mục Phách im lặng nghe xong, ngoài mặt không biểu tình, anh ngồi xuống bên cạnh Mục Hoạt, “Vì thế liên lạc với anh, rốt cuộc là muốn gì đây?”

“Em. . .” Sự thật quá mức xấu xa, Mục Hoạt khó có thể mở miệng, cô bé ngẹn đỏ mặt, không dám nói tiếp nửa chữ.

“Để anh nói thay em.”

Mục Phách nhìn về phía Mục Hoạt, “Là mẹ em bảo em tìm anh, muốn anh giúp nhà họ Mục lấp đầy cái sọt này. Có đúng không?”

Lúc trước Gia Ngộ cho anh hai mươi vạn thanh toán hết nợ nần, dù Dương Tương không biết tình hình cụ thể, song theo đầu óc giỏi tính toán của bà ta, làm sao có thể không suy diễn thêm?

Từng ấy năm túng quẫn đột nhiên có sáu mươi vạn gửi ngân hàng, đùng một cái —— im lặng không tiếng động bổ sung đủ số còn thiếu, không có quý nhân giúp đỡ? Dương Tương tin rằng quý nhân này, nếu như có thể giúp Mục Phách thoát khỏi biển khổ, thì đương nhiên cũng có thể giúp nhà họ Mục biến nguy thành an.

Mục Phách cười lạnh, anh biết ngay mà, quan hệ giữa anh và nhà họ Mục, không dễ dàng cắt đứt như vậy.

Chẳng qua anh không ngờ rằng – – – – Ngày đó lại tới nhanh đến thế.

“Anh họ .

. .”

Mục Phách cắt ngang lời Mục Hoạt, “Mục Hoạt, đừng anh là anh nữa.”

Mục Hoạt nghe xong, nước mắt chảy càng dữ dội, cô bé biết rõ chuyện cho tới bây giờ, Mục Phách đã hết lòng quan tâm giúp dơ rồi, tất cả đều là nhà họ Mục có lỗi với anh, không thể trách bây giờ anh lạnh lùng vô tình.

“Em thay bọn họ nói tiếng xin lỗi anh, anh cũng biết rồi đó, mẹ em là người mạnh miệng, bây giờ không còn cách nào mới bất đắc dĩ đi tìm anh, bà ấy. . .”

Trong cổ họng như có cát chặn lại, Mục Hoạt không biện hộ nổi nữa.

“Em bảo anh đến, anh đã đến rồi.” Mục Phách không muốn nghe nữa, anh nhìn gạch men sứ trên hành lang, “Bây giờ anh phải đi, em cũng không thể ngăn anh được.”

Ngay lập tức, Mục Hoạt hiểu được ý nghĩa sâu xa của lời Mục Phách.

Đây là muốn hoàn toàn phân rõ giới hạn với nhà họn họ.

Cô bé hoảng hốt, vô thức bắt lấy tay Mục Phách cần khẩn: “Anh họ, anh đừng đi.”

Mục Phách nhẹ nhàng đẩy tay cô bé ra, mặt mày xa cách: “Nợ anh thiếu nhà các người, đã trả sạch từ nửa năm trước rồi.”

“Anh họ, đừng đi mà.”

Mục Phách trầm giọng: “Mục Hoạt, em buông ra.”

“Em không buông!”

Đang lôi kéo, bỗng nhiên có giọng nói bên ngoài xen vào.

“Mục Phách?”

Tựa như sấm giữa trời quang.

Mục Phách nhìn lên, nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó, anh mệt mỏi hít sâu một hơi.

Trong tay Dương Tương đang xách hai túi đồ ăn trưa, nhất thời không có tay rảnh, bà ta đành nghênh mặt chặn lại đường đi trước mặt Mục Phách, “Tại sao vừa tới đã muốn đi rồi?”

Đạo đức khiến Mục Phách không thể vô lễ trước mặt người lớn, anh hít sâu một hơi chào hỏi: “Bác cả.”

Dương Tương không để lại dấu vết quan sát một lượt từ đầu đến chân Mục Phách, thấy sắc mặt anh hồng hào phơi phới, tinh thần thoải mái, bà ta âm thầm nắm chắc.

Trong phòng bệnh, chồng bà ta vẫn đang hôn mê bất tỉnh, thế mà bà ta còn cười nịnh nọt như thế được, “Nửa năm không gặp, Mục Phách, cuộc sống của con tốt chứ hả?”

Dương Tương có đôi mắt xếch hẹp dài.

Xuyên qua đôi mắt này, Mục Phách đã nhìn thấy được quá nhiều âm mưu và toan tính.

Xa cách nửa năm, hôm nay gặp lại, anh càng đánh giá cao sự nhẫn nại của bản thân.

Cố gắng che giấu lửa giận nơi đáy mắt, anh xoa tâm mi, lúc đang muốn vạch mặt mọi chuyện thì một giọng nói trong trẻo bỗng vang lên ——

“Đương nhiên anh ấy sống rất tốt rồi.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện