Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 39


trước sau

Chương 39 Xuất đầu

Mục Phách rời nhà không lâu, mắt phải Gia Ngộ giật liên tục.

Người ta nói mắt trái giật là có tài lộc, mắt phải giật là họa.

Chuyện lớn không ổn! Dường như bị sự mê tín của Văn Trọng bám vào người, Gia Ngộ làm thế nào cũng ngồi không yên. Cô biết Mục Phách đi đến bệnh viện nào, đã ngồi không yên, vậy thì dứt khoát bao bọc mình cực kỳ chặt chẽ, ôm theo lò sưởi tay đi ra ngoài.

Lúc Gia Ngộ đến bệnh viện, Mục Phách còn chưa lên lầu.

Hình như anh đang đấu tranh tâm lý, đứng im rất lâu không nhúc nhích.

Mục Phách đứng bất động ở đại sảnh bao lâu, Gia Ngộ đứng sau lưng nhìn anh bấy lâu.

Thấy Mục Phách cúi đầu xuống, Gia Ngộ có chút muốn khóc.

Mục Phách là một người rất hiền lành.

Dù cho những người kia đối xử với anh không tốt, anh cũng không có ý nghĩ trả thù lại. Cô âm thầm tự hỏi, nếu đổi lại là cô bị đối xử như vậy trong suốt nhiều năm, cô nhất định dù có liều chết cũng phải khiến bọn họ trả giá thật đắt.

Nửa năm trước rõ ràng đã đoạn tuyệt quan hệ, song anh vẫn mềm lòng xuất hiện nơi đây.

Mục Phách tốt như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác đều gặp người tệ hại.

Càng nghĩ càng giận, Gia Ngộ muốn phát điên chửi thế, đúng lúc này Mục Phách quay mặt sang. Cô phản xạ có điều kiện nấp sau cánh cửa, lén lén lút lút quan sát, sau đó tiếp tục nhanh tay lẹ mắt bám theo anh.

Thang máy dừng lại ở lầu bảy.

Khoa não.

Xem ra người bác cả của Mục Phách bệnh không nhẹ.

Đợi hoài không thấy thang máy đi xuống, Gia Ngộ có chút nóng lòng, lúc này bên cạnh xuất hiện một người phụ nữ, dáng người nhỏ gầy, xương gò má rất cao, trông có vẻ khéo léo cay nghiệt, bà ta xách hai túi thức ăn, mặt mày có vẻ cực kỳ mệt mỏi.

Gia Ngộ chỉ nhìn lướt qua rồi thu hồi ánh mắt.

Lên đến lầu bảy, Gia Ngộ không biết Mục Phách đi hướng nào, cô chỉ có thể đỡ eo tìm kiếm chẳng có mục đích. Vất vả lắm mới tìm được người, cô đã thấy người phụ nữ tình cờ gặp dưới lầu kia đang toan tính bắt nạt Mục Phách.

Chỉ nhiêu đó, Gia Ngộ cũng đoán được thân phận của bà ta.

Bác cả gái của Mục Phách.

Là chướng ngại vật lớn nhất trong cuộc đời Mục Phách.

“Nửa năm không gặp, Mục Phách, cuộc sống của con tốt chứ hả?”

Gia Ngộ tức cười hết sức.

“Đương nhiên anh ấy sống rất tốt rồi.” Vài ánh mắt lập tức nhìn sang bên này, Gia Ngộ cũng không sợ, cô ưỡn ngực ngẩng đầu đỡ bụng, chậm rì rì kéo tay Mục Phách, sau đó tươi tười nhìn Dương Tương. “Có lẽ bác là bác cả của Mục Phách nhỉ? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

Dương Tương sửng sốt một giây, bà ta nhạy cảm phát hiện thái độ Gia Ngộ không tốt như vẻ bề ngoài cho nên lúng túng mím môi hỏi: “Cô là?”

Mục Phách không muốn Gia Ngộ nhúng tay vào vũng nước đục này, anh che chắn trước người cô, “Chúng ta về thôi.”

Song hiển nhiên Gia Ngộ không chịu về dễ dàng như vậy, cô nói thẳng: “Tôi là vợ hợp pháp của Mục Phách, Văn Gia Ngộ.” Cô vươn tay, dáng vẻ tươi cười đúng chuẩn, nhưng lời nói lại như trong bông có kim, “Chào bác, bác cả.”

Nghe thấy thế, nụ cười giả dối trên môi Dương Tương cũng phai nhạt dần.

Hành lang bệnh viện không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, Dương Tương giao đồ ăn đã mua cho Mục Hoạt, sau đó theo Gia Ngộ và Mục Phách đến nhà ăn.

“Mang thai?”

Gia Ngộ có khung xương nhỏ, ăn mặc lại nhiều, nếu không phải đo tư thế đi và một vài thói quen thường làm, Dương Tương cũng không nhìn ra Gia Ngộ là phụ nữ có thai.

Gia Ngộ không trả lời, cô hỏi ngay vào vấn đề chính: “Xin hỏi các người tìm Mục Phách đến bệnh viện là muốn cái gì?”

Dương Tương ngồi thẳng tấp, không còn vẻ mặt giả tạo như trong hành lang bệnh viện ban nãy, bà ta ồ lên một tiếng rồi hỏi Mục Phách, “Đây là người vợ mà cậu tìm

đấy hả?”

Mặt Mục Phách lạnh băng ngay lập tức: “Nếu như bác không có gì muốn nói, vậy thì chúng tôi về đây.”

“Khoan đã, ai nói không muốn nói.” Dương Tương không thèm để Gia Ngộ vào mắt, bà ta gõ gõ bàn, tính toán từng chút với Mục Phách, “Năm đó khi bác cả của cậu đón cậu về nhà, cậu mới mười hai mười ba tuổi, tính đâu ra đấy, chúng ta nuôi cậu năm sáu năm, hơn nữa sau đó. . .”

“Tôi nghĩ, những thứ này tôi đã trả hết rồi.” Mục Phách không muốn nghe toan tính của bà ta, “Nếu tôi nhớ không lầm, năm đó chính miệng bác đã ra giá đấy.”

Dương Tương không hề hoảng hốt, dường như đã sớm đoán được Mục Phách sẽ nói như vậy. Bà ta thả lỏng, dứt khoát vò mẻ không sợ sứt: “Cậu cũng nói là năm đó, năm đó giá tiền có thể so với bây giờ hay sao? Chẳng lẽ tôi lại đi lừa cậu?”

Gia Ngộ trợn mắt há hốc mồm, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy loại chợ búa vô lại này.

Chỉ có Mục Phách nghe xong thì nở nụ cười: “Bác cả, bác thật sự chẳng thay đổi chút nào cả.”

Da mặt hoàn toàn bị xé toang.

Dương Tương đi thẳng vào vấn đề: “Nói bấy nhiêu đủ rồi. Người cho cậu hai mươi vạn là ai?”

Lúc này đến phiên Gia Ngộ nở nụ cười.

Dương Tương trừng mắt lạnh lùng nhìn cô, “Cô cười cái gì?”

“Tôi cười cái gì?”

Gia Ngộ cười càng lớn tiếng: “Tôi cười bà không hề có chút tự giác của trưởng bối. Tôi cười bà tính toán tiền bạc trên đầu người thân. Tôi cười bà đã nhiều năm như vậy mà chẳng hề có ý niệm ăn năn trong đầu. Còn nữa, Mục Phách là người của tôi. Ngay cả tôi cũng không nỡ nói chuyện với anh ấy như vậy, bà dựa vào cái gì?”

Mỗi một câu, Gia Ngộ cắn chặt răng một lần, nếu như có thể, cô hận không thể xé xác Tương Dương ngay tại chỗ.

Tương Dương trừng mắt nhìn vào cặp mắt xếch của cô, làm sao cũng không ngờ phụ nữ có thai lại ăn nói lớn lối như vậy. Bà ta không muốn để lại ấn tượng xấu, cho nên hiếm khi hào phóng bỏ qua, chẳng qua chỉ ghét bỏ lắc đầu, chậc lưỡi đánh giá: “Mục Phách, cậu tìm vợ thế này đấy hả!”

Mặt Mục Phách đã đen hoàn toàn.

Anh không nói tiếng nào mà nắm chặt tay Gia Ngộ đứng lên, “Bác cả gái, đây là lần cuối cùng tôi gọi bác một tiếng bác cả.” Giọng anh không nặng, song từng chữ lại mang theo lãnh ý: “Tôi tôn trọng bác là trưởng bối nên mới không muốn nhìu lời. Nhưng Gia Ngộ là vợ tôi, bác không có tư cách sắp đặt cho tôi, càng không có tư cách đánh giá cô ấy.”

Cuối cùng giọng anh mềm mỏng hơn: “Hi vọng bác cả sớm ngày hồi phục, chúng tôi đi trước.”

Gia Ngộ nắm chặt tay nhìn Mục Phách đang đứng trước người cô ngăn không cho cô ra mặt thay anh, trái tim cô như có gắn lò xo, điên cuồng nhảy lên không ngừng.

Gia Ngộ ngoan ngoãn để anh dắt tay, lúc đi ngang qua Dương Tương, cô bỗng dừng lại.

“Thật ra có một việc vẫn chưa nói cho bà biết.”

Dương Tương nhếch môi, không phản ứng, nhưng Gia Ngộ biết bà ta đang nghe.

“Người cho Mục Phách hai mươi vạn kia, chính là tôi.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện