Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 40


trước sau

Chương 40 Đã qua

Sau khi về đến nhà, chuyện gì Gia Ngộ cũng không nhắc tới, cô và Mục Phách đi ngủ một giấc, một giấc này kéo dài đến tối.

Hai người gần như thức dậy cùng lúc, trong phòng tối đen, vô cùng im ắng.

Gia Ngộ muốn mở đèn, song Mục Phách lại ôm chặt cô, giống như trẻ sơ sinh đang tìm người bảo vệ, mặt anh dán trước ngực cô, dù thế nào cũng không để cô nhúc nhích.

“Đừng bật đèn, cũng đừng nhúc nhích, để anh ôm một lát.

“Được.” Gia Ngộ nhấc tay, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Mục Phách.

Cô muốn nói chút gì đó, nhưng lại không biết nói từ đâu.

Thời gian trôi qua, lúc Gia Ngộ cho rằng Mục Phách sắp ngủ rồi thì anh đột nhiên lên tiếng: “Em chưa bao giờ chủ động hỏi anh chuyện trước kia.”

Gia Ngộ im lặng, cô biết rõ Mục Phách không cần cô phải trả lời.

Mục Phách khép hờ mắt, anh nói tiếp: “Lúc bị đón đến nhà bác cả, anh mười hai tuổi.

Kỳ thật lúc đó anh không nghĩ bác cả sẽ nhận nuôi anh, bởi vì trong ấn tượng của anh, quan hệ giữa ba anh và người anh trai này không tốt lắm, thậm chí có thời gian quan hệ hai người xấu đến nỗi không qua lại với nhau.

Mãi cho đến sau này, trong một lần ăn cơm, Dương Tương nói hớ, bởi vì ba mẹ anh mất do tai nạn xe cộ, thuộc về tử vong ngoài ý muốn, chỉ có người con duy nhất là anh mới có tư cách hưởng lợi, sau khi trưởng thành sẽ nhận được khoảng tiền bồi thường kết xù từ công ty bảo hiểm.”

Mí mắt Gia Ngộ giật mạnh: “Sau đó bà ta lấy số tiền đó đi?”

“Đúng. Chẳng qua là có nguyên nhân. Sỡ dĩ ba anh và bác cả trở mặt không qua lại với nhau, cũng bởi vì có vướng mắc tiền bạc ngay từ đầu. Sợ anh không tin, Dương Tương còn đặc biệt tìm luật sư để chứng minh tính xác thực của vấn đề, cộng thêm sau khi ba mẹ anh mất, bác cả là người đứng ra giải quyết hậu sự, phí bảo hiểm bồi thường kia coi như vừa trả hết nợ.”

“Vậy thì sau đó tại sao lại thiếu tiền?”

Mục Phách nở nụ cười, mang theo trào phúng vô hạn, “Đủ. Có điều Dương Tương nói, ‘Công ơn nuôi dưỡng’ mấy năm qua không thể lãng phí, nếu anh muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà họ Mục, thì anh phải trả tiền. Trong vòng năm năm trả dứt điểm cho bà ta tám mơi vạn, đó là giá bà ta đưa ra.”

Trong lòng Gia Ngộ cháy lên một mồi lửa, nếu cô nhớ không lầm, lúc học cấp ba Mục Phách đều làm thêm để trang trải sinh hoạt phí của mình. Cứ như vậy mà nói ‘Công ơn nuôi dưỡng’? Dương Tương quả là không biết xấu hổ là gì.

Chuyện sau đó không cần Mục Phách nói, Gia Ngộ cũng đoán được bảy tám phần. Trước hoàn cảnh đó, Mục Phách làm gì có điều kiện hoàn thành việc học, chưa lao lực mà chết đã là vô cùng may mắn.

Gia Ngộ âm thầm cắn răng. sau khi biết rõ thân phận cô, Dương Tương nhất định sẽ còn tìm Mục Phách nữa, đến lúc đó, bằng mọi giá, cô phải khiến bà ta trả giá thật nhiều!

“Cho nên, Gia Ngộ, anh rất biết ơn em.”

Gia Ngộ lại chơi xấu nghĩ lái sang chuyện khác.

Cô giở giọng trẻ con ra nói: “Nhưng mà Diêu Điệu

cũng giúp anh đấy thôi.”

Mục Phách sững sờ, sau đó anh cười khẽ một tiếng, rốt cuộc càng cười càng không thể dừng, bả vai đều run lên.

Mặt của anh chôn trước ngực Gia Ngộ, tiếng cười như có như không chen vào lồng ngực, Gia Ngộ phiền muộn: “Anh cười gì đấy?” Vui vẻ giống như nghe được chuyện kinh thiên động địa lắm ấy.”

Gia Ngộ, em và cậu ấy không giống nhau.”

Gia Ngộ bĩu môi: “Chẳng phải đều giúp anh sao? Có gì không giống đâu.”

Lúc tiếng cười dừng lại, mặt mày Mục Phách vẫn mang đầy ý cười, anh ngẩng đầu, hôn nhẹ lên cằm Gia Ngộ, nghĩ chưa đủ, anh lại hôn lên phía trên một chút.

Môi dưới bị hôn đến ngứa ngáy, Gia Ngộ dùng đầu ngón tay mân mê, tim đập nhanh lợi hại, “Sao tự dưng lại hôn em?”

Mục Phách từ tốn đáp: “Bởi vì muốn hôn đã lâu rồi.”

Đây là lần đầu tiên hai người —– Hôn môi mà không mang theo tình dục.

*

Học cùng lớp gần một năm, thế nhưng số lần Mục Phách và Gia Ngộ nói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Số lần đã không nhiều, mà giao dịch tiền bạc còn chiếm đa số.

Lần đầu tiên, câu chuyện xảy ra chung quanh một cái dù, Gia Ngộ trả Mục Phách 200 tệ tròn phí cảm ơn; Lần thứ hai, Gia Ngộ nhờ Mục Phách tìm giúp cô nơi sửa đồng hồ, cô trả anh 300 tệ phí đi lại; Đến lần thứ ba ——- Mục Phách vẫn cho rằng Gia Ngộ là một người vừa kỳ lạ vừa mâu thuẫn.

Cô quá đặc biệt.

Hoàn toàn là người không cùng một thế giới với anh.

Tự phụ đến hồn nhiên thành tính, cô không thể hòa mình vào cuộc sống ở trấn Nam Thủy, cũng không hòa đồng với bạn học. Mặc kệ là ở bất cứ đâu, cô vĩnh viễn là đóa tường vi kiều diễm nhất, trấn Nam Thủy vốn dĩ không giữ được chân cô, mà sớm muộn gì cô cũng phải đi.

Sớm muộn.

Lúc Mục Phách phát hiện dường như bản thân mình đặt quá nhiều tâm tư chú ý đến con người đặc biệt mâu thuẫn này, trấn Nam Thủy bắt đầu chuyển mùa từ đông sang hè.

Đêm hè cuối tháng tư, gió không nóng không khó chịu, mang theo một chút hơi lạnh của mùa xuân, từ từ ngấm vào xương cốt Mục Phách, anh không cảm thấy lạnh, chỉ cảm thấy gió bay bổng lướt qua mặt mình, vừa nóng rát vừa đau.

Mua một ly cà phê nóng từ cửa hàng tiện lợi, Mục Phách ngồi trước cửa ra vào, ngẩn người.

“. . . Mục Phách?”

Giọng nói này quả thực quá đặc biệt. Mục Phách nghĩ.

Anh quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy gương mặt xinh đẹp kia.

Xác định thân phận người đối diện, Gia Ngộ cười: “Trùng hợp quá, có thể gặp cậu ở đây.”

Mục Phách không lên tiếng, anh lạnh nhạt quay đầu lại.

Xe trên đường chạy vụt qua để lại ánh sáng mờ nhạt trong gió, Gia Ngộ thoáng thất thần, cho rằng mình xuất hiện ảo giác.

Mặt Mục Phách. . .


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện