Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 5


trước sau

Văn Trọng sắp xếp cho Mục Phách làm tại khu khách sạn sân Golf năm sao phía Đông thành Bắc, giám đốc bộ phận nhân sự chỗ đó vừa tạm ngừng công việc do mang thai, ghế còn trống chưa ai đảm nhiệm, Mục Phách đúng lúc ăn được biếng bánh ngon béo bở này.

Hôm đến khách sạn báo danh, Gia Ngộ muốn đi cùng anh, anh từ chối.

“Tại sao? Anh đi cửa sau tới đó, đám người kia nhất định không phục, em đến giúp anh thị uy một chút!”

“Gia Ngộ, em đã giúp anh quá nhiều rồi.”

“Không cần thiệt hả?”

“Không cần.”

Hiếm khi thấy Mục Phách kiên quyết, nên Gia Ngộ chép miệng, “Được rồi, vậy em sẽ tìm cơ hội lén đến thăm anh, làm vậy được chưa?”

“Thăm anh?” Tim Mục Phách khẽ rung rinh, anh cười cười, “Được.”

Sau khi Mục Phách đi, Gia Ngộ ngồi ngẩn ngơ một lát.

Những ngày qua Mục Phách vẫn luôn ở trong nhà đợi. Có anh ở nhà, người giúp việc không còn ý nghĩa để tồn tại. Cái gì anh cũng biết, cái gì cũng giỏi, hình như chẳng có gì có thể làm khó được anh. Bây giờ trong nhà bỗng còn có một mình cô, ngược lại cô có chút không quen.

Ăn xong bữa sáng Mục Phách chuẩn bị sẵn, Gia Ngộ tập yoga nửa tiếng, trên người ra một ít mồ hôi, cô nằm luôn trên thảm, vừa thở hổn hển vừa chơi điện thoại.

Wechat bỗng nhảy ra một tin nhắn.

Là Viên Viện gửi tới, nội dung tin nhắn vẻn vẹn có một câu, —– [Thẩm Hành trở về nước.]

Gia Ngộ lẩm bẩm: “Thẩm Hành về nước? Tại sao mình không biết.”

Thẩm Hành là bạn từ hồi nhỏ của Gia Ngộ, hai người lớn lên cùng nhau, tiểu học, sơ trung rồi cấp ba đều học chung một trường, năm lớp mười một Thẩm Hành xuất ngoại du học, từ đó hai người mới kết thúc quan hệ bạn học.

Gia Ngộ không trả lời Viên Viện, cô ném di động lên bàn rồi đi tắm.

Con người Thẩm Hành thế nào cô hiểu quá rõ ràng, cậu ta không phải người im lặng chịu đựng quá lâu.

Giống như những gì Gia Ngộ nghĩ, xế chiều hôm đó Thẩm Hành đã đến tìm cô. Nhắn cho Mục Phách một tin báo tối nay mình không về nhà ăn tối, không đợi tin nhắn được trả lời, Gia Ngộ đã giẫm giày cao gót, uyển chuyển đi ra cửa.

Nơi Thẩm Hành hẹn gặp mặt là một nhà hàng món cay Tứ Xuyên mà thời đi học Gia Ngộ thích ăn nhất, lúc Gia Ngộ đến, anh ta đã gọi đồ ăn xong hết rồi.

“Đều là món cậu thích ăn.”

Thấy đối phương không có ý khách sáo ôn lại chuyện cũ, Gia Ngộ đặt túi xách xuống, dứt khoát bỏ qua chuyện này, đi thẳng vào vấn đề: “Về nước tối hôm qua à?”

“Đúng vậy.” Thẩm Hành nhàn hạ tựa lưng vào ghế ngồi, dáng vẻ bất cần đời mà Gia Ngộ cực kỳ quen thuộc, anh ta cười vui vẻ: “Cậu đang trách tớ không báo trước với cậu?”

Gia Ngộ ném một hạt đậu phộng vào trong miệng, kỳ lạ nhìn anh ta, “Tớ trách cậu làm quái gì? Chẳng phải bây giờ cậu nói cho tớ biết rồi sao?”

Thẩm Hành cứng họng thu lại dáng vẻ cà lơ phất phơ, hai chân bắt chéo, anh ta có chút bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Văn Gia Ngộ, cậu chẳng thay đổi tí nào cả.”

“Cậu cũng vậy.”

“Nói đi.” Cô tỏ thái độ lười nhác, Thẩm Hành không muốn dùng chiến thuật quanh co vòng vèo nữa. Anh ta tháo mắt kính xuống, mặt mày sắc bén, giọng điệu gần như hùng hổ dọa người, “Cậu kết hôn hồi nào? Đối phương là ai? Bối cảnh gia đình ra sao? Tại sao. . . Tại sao cậu… Không nói cho tớ biết?”

Phản ứng đầu tiên của Gia Ngộ: “Nhiều vấn đề quá.”

“Đừng đánh trống lãng qua chuyện khác.”

Gia Ngộ hít sâu một hơi, biết rõ không thể gạt được, cô đành trả lời theo trình tự: “Kết hôn bốn ngày trước. Anh ấy tên Mục Phách, hai bàn tay trắng, cha mẹ đều qua đời, từ

trước đến nay ở nhờ nhà bác ruột. Tớ và anh ấy là bạn cùng trường cấp ba, sau khi gặp lại ở trấn Nam Thủy thì trúng tiếng sét ái tình, chạm vào là nổ ngay. . .

Càng nghe Thẩm Hành càng nổi giận, nghe được chữ mấu chốt, anh ta cắt ngang: “Bạn học cấp ba? Tại sao tớ không biết cậu có một người bạn học như thế? Cậu dùng lý do sứt sẹo này nói dối tớ có nghĩa sao?”

“Tớ không có nói dối.” Gia Ngộ thành thật đáp: “Cậu xuất ngoại không bao lâu, chuyện làm ăn của ba tớ xảy ra vấn đề, ông ấy không muốn tớ bị ảnh hưởng cho nên đưa tớ về quê. Cấp ba tớ học ở trấn Nam Thủy mà, lúc ấy Mục Phách học cùng lớp với tớ. . . Thành tích anh ấy tốt lắm, ba năm cấp ba đều đứng nhất toàn trường.”

Điều Gia Ngộ không nói chính là, tuy cô và Mục Phách học cùng lớp, nhưng giữa bọn họ chưa từng xảy ra chuyện gì mờ ám hết. Nói đúng ra, lúc đó cô không chơi với bất kỳ ai cả, độc lai độc vãn hơn một học kỳ, sau đó cô quay lại trường cấp ba cũ của mình rồi lãnh bằng tốt nghiệp tại đây.

“. . .Tớ biết rõ, đó là một năm cậu không chịu để ý đến tớ.”

Gia Ngộ ngượng ngùng sờ chóp mũi, “Lúc ấy tớ cho rằng nhà của mình sắp phá sản, làm sao không biết xấu hổ liên lạc với các cậu được.”

Thẩm Hành chớp mắt, anh ta cầm ly nước lên uống một hớp, đầu óc cực kỳ thanh tỉnh, anh ta thay đổi chủ đề: “Cậu vẫn chưa trả lời tớ, kết hôn, vì sao không nói cho tớ biết?”

Anh ta nghiến răng nghiến lợi hỏi từng chữ, thái độ Gia Ngộ không tim không phổi, “Đâu phải chuyện quan trọng gì mà nói. Cậu lại không có ở Bắc thành, dù tớ có nói với cậu thì cậu cũng không về kịp để uống rượu mừng mà.”

“Văn Gia Ngộ!”

Gia Ngộ giật mình kêu lên một tiếng, cô khoa trương vỗ ngực, “Cậu làm cái gì thế? Dọa người ta sợ đấy!” Cô dùng ánh mắt ra hiệu cho nhân viên phục vụ tiến vào phòng, “Để lên bàn rồi ra ngoài đi.”

Thẩm Hành gọi tổng cộng năm món ăn, tất cả đều là món Gia Ngộ từng thích ăn, cô liếm liếm môi tiếc nuối: “Gọi thêm vài món không cay đi, bây giờ tớ không thể ăn nhiều món cay như vậy nữa.”

Lửa giận trong mắt Thẩm Hành thoáng chốc nguội hơn phân nửa, anh ta giật mình, “Dạ dày làm sao à?”

“Năm cấp ba ăn nhiều quá hỏng mất chứ sao.”

Đáy mắt Thẩm Hành hiện lên một tia đau lòng, song ngoài miệng lại mạnh miệng nói lý không buông tha, “Tại sao chuyện gì cậu cũng không nói cho tớ biết? Bao nhiêu tuổi rồi mà không biết chăm sóc cho bản thân!”

Gia Ngộ gắp một miếng thịt nhúng vào nồi nước lẩu, “Nói cho cậu biết cũng vô dụng.”

Thẩm Hành không phản bác được, anh ta muốn hỏi rốt cuộc một năm kia cô đã trải qua những gì mà cô lại lấy chuyện ăn để giải tỏa, không chịu tâm sự với ai.

Giờ phút này, Thẩm Hành bỗng ý thức được, khoảng cách giữa Gia Ngộ và anh ta, cũng không thể vì chuyện anh ta về nước mà kéo gần lại được.

Mà ngược lại, càng ngày càng xa rồi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện