Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 41


trước sau

Chương 41 Thuận mắt

Gia Ngộ chần chờ một chút rồi chậm rãi đi qua, cô ngồi xuống đối diện Mục Phách.

Cô mua một ly sữa đá, ban đầu định mua để lát nữa uống, nhưng mà bây giờ ——-

“Cái này cho cậu, nước đá rất có ích cho vết sưng đỏ.”

Mục Phách lạnh lùng ngước mắt, năm dấu tay trên má phải nằm ngược chiều ánh sáng nên không rõ ràng cho lắm, anh từ chối: “Không cần.”

Gia Ngộ ngượng ngùng thu tay lại, cũng không cầm ly sữa đá lên, cô không dám nhìn Mục Phách mà cúi đầu nhỏ giọng nói: “Cậu không vui hả?”

“Tại sao cậu hỏi thế?”

Gia Ngộ hơi ngập ngừng, “Từ lúc tớ đến trấn Nam Thủy cho tới bây giờ, rất ít khi,” Cô chỉ chỉ vào khóe môi mình, “Rất ít khi thấy cậu cười.”

“Cậu cũng đâu có thích cười.”

Gia Ngộ ngẩng mặt lên nhìn anh, “Hả?”

“Không có gì.” Giọng Mục Phách còn lạnh hơn cả gió, “Bởi vì chẳng có chuyện gì đáng để cười cả.”

Gia Ngộ ngẫm nghĩ một lát mới phát hiện anh đang trả lời câu hỏi vừa rồi của mình.

Cô không biết cách an ủi người ta cho lắm, đấu tranh tư tưởng một lúc lâu cô mới lên tiếng: “Mặc kệ hiện tại có chuyện khiến cậu vui vẻ trở lại hay không, thì tương lai —- Chắc chắn có, chỉ cần cậu có thể chờ đến ngày đó.”

Mục Phách nhìn cô, dường như nghe không lọt tai.

Gia Ngộ trầm mặc một lát, không hiểu nhiều hơn là tức giận.

Cô đến trấn Nam Thủy mười tháng, không có kết giao với bất kỳ người bạn nào, không phải không sẵn lòng, là là không có tinh thần. Một lần hòa nhập vào cuộc sống mới hết sức hao tâm tổn trí, cô sợ bản thân mình cho đi quá nhiều, đến cuối cùng vẫn là chuyện không công.

Dù sao cô cũng không biết mình có thể ở trấn Nam Thủy trong bao lâu.

Mà ngày mai, cô phải đi.

Mười tháng, nói dài cũng không dài lắm, song bảo ngắn cũng không phải, trải qua chuyện lần này, cô cứ lơ lửng cưỡi ngựa xem hoa. Có lẽ không được bao lâu, đối với cuộc sống nơi này, con người nơi này, cô sẽ từ từ quên lãng, cho nên giờ phút này cô muốn giữ lại chút gì đó, dường như chỉ có như vậy, cô mới có cảm giác mình từng tồn tại ở trấn Nam Thủy.

“Như tớ nè, suốt gần một năm qua, số lần tớ nằm mơ thấy ác mộng, muốn đếm cũng đếm không xuể. Nếu không phải thấy ba tớ nhảy lầu thì chính là tớ đứng trên tháp cao té xuống. Bởi vì ban ngày suy nghĩ quá nhiều cho nên ban đêm mới nằm mộng, hơn nữa những cơn ác mộng này còn hết sức sống động.”

“Tớ sợ bố tớ sẽ ngồi tù, trong suốt một khoảng thời gian dài, mặc kệ nhìn thấy cái gì, tớ cũng cảm thấy tối tăm mờ mịt, chẳng có một ngày nào sống thoải mái. Một thân một mình tới nơi này sống gần một năm, không có bạn bè, không có người thân, một người duy nhất chăm sóc tớ là dì giúp việc chỉ biết nói tiếng địa phương, tớ nói tin tức thời sự dì ấy nói chuyện nấu cơm, hai người hoàn toàn không có tiếng nói chung.”

“Gần một năm, tuy rằng vật chất đầy đủ, tớ không hề bị bạc đãi, nhưng tinh thần lúc nào cũng chịu đủ mọi tra tấn.”

“Có điều, tớ vẫn chịu được.”

“Kinh hồn bạt vía suốt mười tháng, rốt cuộc tớ cũng đợi được tin tức bố mình không phải ngồi tù nữa, mà tớ, vẫn còn sống rất tốt, trừ ăn quá nhiều ớt làm hỏng dạ dày. Dường như không có thay đổi gì, song dường như lại thay đổi rất lớn.”

Gia Ngộ nói một hơi dài, cô kiềm chế xúc động cầm ly sữa đá lên uống một ngụm lớn, tiếp tục nói: “Vì thế tớ cảm thấy, trên thế giới này thứ đáng giá khiến người ta vui vẻ, còn rất rất nhiều, cậu nói có đúng

không?”

Nếu như không phải mới vừa bị người ta mắng là đồ ăn bám, nếu như không vừa bị người ta vu oan là đồ ăn cắp tiền, nếu như không có vừa bị người ta tát cho một cái. Mục Phách vô cùng tình nguyện gật đầu đồng ý với những lời Gia Ngộ nói.

Nhưng mà không có nếu như.

“Nói xong rồi hả?” Mục Phách đưa ly sữa đá qua cho cô, “Nói xong thì về nhà đi, muộn rồi.”

Gia Ngộ giả vờ như không nghe thấy, cô giơ tay chống cằm, lái về đề tài lúc ban đầu.

“Cậu lấy nước đá chườm mặt đi, rất có tác dụng. Lúc trước tớ từng bị đụng trúng đầu, sưng to một cục, dùng nước đá xoa là hết ngay.”

“Văn Gia Ngộ, hôm nay cậu lắm lời quá.”

Gia Ngộ vẫn cố chấp đẩy ly sữa đá trở về, nước đá tan ra bắn tung tóe trên mặt bàn —– Lưu lại các đường vân thật dài.

Hình như cảm thấy như vậy không giải quyết được vấn đề gì, cô cúi đầu lục loại túi xách của mình.

Lấy ra bốn tờ một trăm tệ và hai tờ năm mươi đồng.

Gia Ngộ đặt năm trăm tệ xuống dưới ly sữa đá, sau đó mới nói: “Tớ cảm thấy bôi thuốc còn có tác dụng hơn xoa nước đá.”

Chuyện như vầy xảy ra nhiều lần lắm rồi, Mục Phách sắp tập mãi thành quen. Anh cười như không cười nói: “Tớ vẫn luôn rất tò mò, tại sao cậu rất thích dùng tiền phát cho người khác nhỉ?”

Oan uổng quá!

Gia Ngộ lập tức lắc đầu: “Đây không phải là phát. Chỉ vì cậu cần, mà đúng lúc tớ có thôi.”

“Cậu đối với ai cũng như vậy?” Nhất thời xúc động, nói xong Mục Phách tự giễu cười khẽ một tiếng.

Dĩ nhiên không phải cô đối với ai cũng như vậy.

Gia Ngộ lại lắc đầu lần nữa.

“Không phải đâu, chỉ đối với cậu như vậy mà thôi. Ở trấn Nam Thủy, cậu là người tớ tiếp xúc nhiều nhất.” Cô gãi đầu, có chút ngượng ngùng, “Tuy rằng chúng ta chẳng trò chuyện nhiều nhặng gì.”

Người khác tìm cô làm phiền, cô dùng tiền giải quyết, gọi là phá tài trừ họa.

Mục Phách giúp đỡ cô, cô trả tiền, gọi là có qua có lại mới toại lòng nhau.

Mà hoàn cảnh này, không có lý do gì để trả thù lao, gọi là. . . Cô thấy anh thuận mắt.

Mục Phách hỏi cô: “. . . Tại sao?”

Cô trả lời: “Bởi vì cậu đẹp trai.”

Mục Phách: “. . .”

Gia ngộ kiềm chế không được, cô cười ha ha rồi đứng lên hỏi anh: “Có vui hơn chút nào chưa?”

Mục Phách không đáp, anh hỏi lại: “Cậu phải đi?”

“Đúng thế, tớ phải về nhà rồi.”

Mục Phách mơ hồ phát hiện ra gì đó, anh đưa tay cầm ly sữa đá lên, nước đá lạnh ngắt, làm tay anh ướt đẫm.

“Văn Gia Ngộ.”

“Hả?”

Ly sữa đá trong tay càng lúc càng lạnh, ánh mắt Mục Phách lại nóng bỏng hết sức: “. . . Ngày mai là sinh nhật tớ, cậu nói câu chúc tớ sinh nhật vui vẻ trước một hôm đi.”

“Sinh nhật cậu? Được thôi!”

Gia Ngộ hắng giọng nói rõ ràng: “Sinh nhật vui vẻ, Mục Phách.”

Sợ mất linh, tớ sẽ âm thầm chúc phúc cậu —–

Mục Phách, chúc cậu mỗi ngày đều vui vẻ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện