Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 42


trước sau

Chương 42 Sướng

“Bởi vì muốn hôn từ lâu rồi.”

Gia Ngộ ngồi thẳng dậy, cô ngây người trong chốc lát, hình như đây là lần đầu tiên, Mục Phách thẳng thắn thừa nhận ý nghĩ của anh cho cô biết.

Không cần suy nghĩ, cô vô thức chu môi, “Anh có thể hôn lại lần nữa.”

Lần này đến phiên Mục Phách sửng sốt.

“Em nói cái gì?”

Gia Ngộ quẹt môi tiến lại gần hơn một chút.

Hai mắt Mục Phách tối lại, anh bình tĩnh nói: “Văn Gia Ngộ, em quyến rũ anh.”

Gia Ngộ vui vẻ cười ha hả, cô ôm lấy vai anh, “Em cảm thấy anh nói rất đúng.”

Cô nghiêng người tiến lại gần anh, Mục Phách hoảng hốt giật nảy mình, “Coi chừng bụng!”

“Không phải còn có anh sao?”

Nói xong, Gia Ngộ kéo tay anh ấn lên ngực mình, “Xoa xoa giúp em đi, căng quá.”

Mục Phách thuận tay xoa xoa, cảm giác như lớn hơn nữa rồi. Cách áo ngủ, anh nắm chặt một bên nụ hồng thẳng đứng rồi hỏi: “Em muốn cái kia?”

Gia Ngộ đánh tay anh, trừng mắt: “Anh nói thử xem?”

Mục Phách cười ha hả, hôn lên trán cô.

“Anh biết rồi.”

Bên trong áo ngủ của Gia Ngộ không có mặc áo lót, Mục Phách vừa cởi ra đã nhìn thấy —— Hai bé thỏ trắng nhảy nẩy lên.

Anh vừa ngặm vào đã dùng đầu lưỡi đảo quanh, bên còn lại thì dùng tay xoa bóp, giống như nhào bột làm mì vắt. Gia Ngộ hưởng thụ đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, yêu kiều nói phía dưới tê dại quá.

Mục Phách sờ xuống, ướt sũng một mảng, khe hở nho nhỏ kẹp lấy đầu ngón tay anh, mềm mại dinh dính.

“Bụng hơi lớn.” Anh nói không đầu không đuôi.

Không dám áp đến quá gần bụng Gia Ngộ, anh nghiêng người để thực hiện động tác dễ dàng hơn, Gia Ngộ vô thức lấy tay che bụng: “Xấu lắm hả?”

“Không xấu.”

Mục Phách toàn tâm toàn ý đặt lên phần bụng nhô cao một nụ hôn, sau đó anh lập tức dịu dàng nâng mông cô lên, dùng hai cái gối đầu kê ở phía dưới rồi duỗi một ngón tay cắm vào, vừa đi vào anh đã nhận thấy bên trong chưa đủ ướt át, cho nên anh tiếp tục trêu chọc hoa hạch đang trương lên.

“Ừm. . . A!”

Gia Ngộ cong eo lên, chỉ cảm thấy hoa huyệt vô cùng ngứa ngáy, giống như có một cây bút đang đâm loạn xạ trong đó, cực kỳ dùng sức, tập trung tấn công vào điểm mẫn cảm, đúng là cây bút xấu xa.

“Sướng sao?” Mục Phách dùng ngón tay dính dâm thủy bôi lên quy đầu của mình, suy nghĩ một lát, anh đánh lên mông Gia Ngộ, “Vào từ phía sau đi, như vậy an toàn hơn.”

Gia Ngộ rầm rì gật đầu, cô uốn éo thân thể, đầu chúi xuống, cặp mông dóc sức vểnh lên thật cao, sau đó cô còn nhắc Mục Phách: “Không được dùng nhiều sức quá.”

Mục Phách không trả lời.

Anh tách hai cánh mông cô ra, dùng đầu ngón tay chen vào hai cánh hoa dính đầy mật dịch, cảm thấy đã đầy đủ, anh quỳ ngồi xuống, dùng quy đầu đẩy vào.

Gia Ngộ vô ý nhìn thoáng qua, cô không khỏi giật mình.

Lớn kinh khủng.

Cô vốn cho rằng Mục Phách bình tĩnh trêu chọc cô như vậy, cộng thêm ngữ điệu đều đều khi nói chuyện, hẳn là phải ở trạng thái mềm mới đúng. Ai ngờ đã đạt tới trình độ này? Không biết vừa rồi anh làm thế nào để khống chế dục vọng nữa.

“Nhìn gì đấy?”

Cảm nhận được ánh mắt cô, Mục Phách bắt đầu đẩy vật nam tính vào hoa huyệt cô từng chút từng chút một, vào càng sâu, vách thịt xoắn càng lúc càng chặt, anh bóp chặt hai cánh mông mềm mại, đầu ngón tay khẽ run, rõ ràng đang kiềm chế.

Vùi mặt vào trong gối đầu, Gia Ngộ thoải mái đến nỗi mũi chân co quắp lại, cô bắt đầu rên rỉ, hàm hồ nói lớn quá.

Hiếm khi có lúc Mục Phách khoe khoang.

Song khi nghe được Gia Ngộ đang khen mình, anh khó có thể tự kiềm chế mà đứng thẳng sống lưng. Hai viên trứng kẹt ở bên ngoài, gậy thịt hoàn toàn bị chôn vùi, anh nghiêm mặt: “Em thích là được rồi.”

Gia Ngộ: “. . .”

Được rồi, đúng là cô rất thích.

Lúc

trước cũng bởi vì cái này, cô mới nghĩ tới việc để Mục Phách đảm đương chức vụ đối tượng kết hôn của mình.

“Anh di chuyển đây.”

“Động đi.”

Hai chân Gia Ngộ mở lớn hơn so với trước một chút, Mục Phách chỉ kiềm chế một chút do bước ban đầu còn gian nan, về sau cơ bản đã thông suốt.

Anh vỗ về tấm lưng trần của Gia Ngộ, đáy mắt phản chiếu khung xương bướm mảnh khảnh của cô, “Gầy quá.”

Dù cho động tác vừa nhẹ vừa chậm cũng không ảnh hưởng đến hàng to xài tốt, Gia Ngộ thở gấp liên tục, cô mơ màng quay đầu lại: “Gầy chỗ nào?”

“Ngoại trừ bụng, chỗ nào cũng gầy.”

Gia Ngộ không phục, cô lắc mông về phía anh, quy đầu thuận thế điên cuồng rong ruổi trong hành lang, sâu đến nỗi nửa thân dưới của cô hoàn toàn tê dại.

Cô cắn môi bày tỏ: “Mông của em vẫn có nhiều thịt lắm đấy!”

Mục Phách nén cười, xuyên qua cánh tay cô bắt lấy một bên đẫy đà.

“Nơi này cũng có.”

*

Sau đêm đó, Gia Ngộ biết giữa cô và Mục Phách nhất định có gì đó không giống như trước nữa.

Song hết lần này đến lần khác lại không nói ra được rốt cuộc không giống chỗ nào, cô có cảm giác giữa họ còn thiếu thiếu gì đó, dường như chỉ cách một lớp lụa mỏng, nhưng vẫn luôn nhìn không thấu.

Một mình đắn đo rất lâu, Gia Ngộ mới cho ra kết luận.

Hình như, cô và Mục Phách đang tiến vào thời kỳ mập mờ.

Lạ thật đấy, kết hôn rồi, cũng mang thai rồi, hai vợ chồng mới bước vào thời kỳ ái muội.

Dù cho ai nghe xong cũng đều cảm thấy buồn cười.

Nhưng Gia Ngộ cảm thấy như vậy cực kỳ thú vị.

Cô thích như vậy, trước tình huống đã chuẩn bị tốt cho tất cả, bắt đầu tiến dần vào mập mờ, yêu đương, tìm kiếm cảm giác mới lạ trong hôn nhân, thú vị lắm.

Tâm trạng đang rất tốt, ngay cả Thẩm Hành rủ ra ngoài Gia Ngộ cũng không từ chối.

“Cậu hẹn một phụ nữ có thai đi uống rượu? Không biết nói sao với cậu nữa!”

Thẩm Hành bất đắc dĩ, “Cho nên trước mặt cậu chính là nước trái cây.”

Gia Ngộ bĩu môi: “Vô nghĩa.”

Thẩm Hành gần như tham lam nhìn sườn mặt trắng ngần sạch sẽ của cô, bàn tay dưới quầy bar nắm chặt kiềm chế, anh ta vừa muốn làm gì đó thì đã thấy Gia Ngộ dùng tay quạt gió.

“Nóng quá.”

Trong phòng bao vô cùng ấm áp, Gia Ngộ thấy hơi nóng, cô cởi áo khoát ngoài, bên trong chỉ mặc váy len vừa người, bụng lộ ra rõ ràng.

Thẩm Hành đảo mắt liếc qua, tỉnh táo lại một chút, anh ta nhấp rượu rồi hỏi: “Mấy tháng?”

Vấn đề này sáng nay Gia Ngộ vừa hỏi qua Mục Phách, cô không cần nghĩ ngợi mà đáp ngay: “Gần sáu tháng rồi.”

Thẩm Hành tính nhẩm, xem ra là có thai vào cuối tháng mười hai.

Anh ta cười trào phúng, vừa mới lĩnh chứng được một tháng đã trúng chiêu, nên nói là công lao của ai đây?”

“Đợi đứa trẻ sinh ra, cậu có tính toán gì không?”

Gia Ngộ không hiểu: “Có tính toán gì là sao, thì sinh chứ sao.”

“Văn Gia Ngộ, cậu còn muốn giấu giếm tớ?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện