Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 43


trước sau

Chương 43 Xé

Trong lòng Gia Ngộ rơi lộp bộp, song mặt lại không đổi sắc: “Tớ có thể giấu giếm cậu cái gì?”

Thẩm Hành cũng không đáp mà nói tiếp: “Giả sử để chú Văn biết, cậu nói xem chú sẽ có thái độ gì?”

Gia Ngộ khẽ vuốt ve mép bàn, âm thầm cân nhắc xem có phải . . . Thẩm Hành đánh phủ đầu cô hay không. Chẳng qua là mặc kệ cậu ta có rào trước đoán sau hay không, cô chỉ cần không thừa nhận là được.

Nếu để Văn Trọng biết chuyện này, hậu quả có thể lớn cũng có thể nhỏ. Gia Ngộ có thể chắc chắn ba cô sẽ không giận chó đánh mèo lên người cô, nhưng mà khó có thể đảm bảo —— Ông ấy không làm gì Mục Phách.

Dù sao Văn Trọng hận nhất chính là bị lừa.

Cô không thể đánh cược.

“Tớ không biết cậu đang nói gì.”

Thẩm Hành vẫn hùng hổ dọa người như trước, “Nếu cậu muốn tốt cho Mục Phách, thì sinh đứa trẻ ra, hai người ly hôn ngay đi.”

Gia Ngộ mất kiên nhẫn nhìn Thẩm Hành: “Cậu có thể đừng nói mấy chuyện tào lao này với tớ được không, cậu có biết phụ nữ có thai không được xúc động mạnh không hả?”

Còn cứng miệng cãi lại.

Thẩm Hành hiểu nhất điểm này của Gia Ngộ, một chi chột dạ, cô sẽ tìm mọi cách chuyển đề tài, muốn cố gắng dời sự chú ý của đối phương.

Nếu như nói trước đây nghi ngờ Gia Ngộ và Phục Phách kết hôn giả chỉ có bảy phần nắm chắc, vậy bây giờ, anh ta đã hoàn toàn xác định.

“Được, tớ không nói nữa.” Thẩm Hành bất ngờ đổi chủ đề, “Hôm nay cậu ra ngoài, cậu có nói với Mục Phách không?”

Gia Ngộ cảnh giác nhìn anh ta, “Ý cậu là gì?”

“Hỏi thăm chút thôi.”

“Đương nhiên là có.”

“Vậy hiện tại bây giờ cậu ta đang gặp Diêu Điệu, cậu ta có nói cho cậu biết không?”

Gia Ngộ tức quá hóa cười, cô cầm túi xách và áo khoát lên, gằn từng chữ một: “Thẩm Hành, cậu rất nhàm chán.”

Vì cố kỵ mang thai, Gia Ngộ không tự lái xe đến.

Gọi xe xong, cô đứng ở ven đường, ngây ngẩn nhìn cột đèn đường phía đối diện.

Năm nay Bắc thành lạnh rất dai.

Dưới ánh đèn, cơn gió thổi qua mơ hồ có hình dạng, tất cả đều thổi về một hướng, giống như từng vệt màu nước đen óng ả vẽ nên từng đường nét chỉnh tề trên nền giấy trắng tinh.

Mặc áo khoát vào, Gia Ngộ sờ vụng, đột nhiên muốn uống một ly sữa đá, nhưng trong thành phố xa hoa này, làm gì có nơi nào bán sữa đá.

Lấy điện thoại di động ra, cô nhắn tin cho Mục Phách.

“Muốn uống sữa đá.”

Mục Phách trả lời cực nhanh, trước sau không đến nửa phút.

“Phải uống nóng, bây giờ anh về nấu cho em uống.”

Gia Ngộ chun mũi, nở nụ cười.

Cô đáp lại: “Được.”

Mặc áo khoát vào thì nóng, cởi ra lại lạnh, vậy chứng tỏ mùa lạnh sắp qua rồi.

Lúc Gia Ngộ về đến nhà, đúng lúc Mục Phách bưng sữa bò nóng từ phòng bếp đi ra.

“Chờ thêm chút nữa, sữa vẫn còn nóng lắm.”

Gia Ngộ đi quá, áp đôi tay lạnh cóng lên má anh, “Anh về lúc nào thế?”

Mục Phách bắt lấy tay cô, nắm chặt,

không chịu buông ra.

“Chưa được một tiếng đồng hồ.”

“Có phải gần đây khách sạn nhiều việc lắm không? Lúc nào cũng tăng ca.”

“Gần như vậy.” Suy nghĩ một chút, anh lại bổ sung: “Gần đây có người của cục vệ sinh xuống kiểm tra, công việc hơi nhiều một chút.”

Gia Ngộ hiểu rõ gật đầu, ngoan ngoãn để Mục Phách dẫn cô đến phòng khách.

Sau khi ngồi xuống, cô chủ động khai báo: “Hình như Thẩm Hành đã nghi ngờ việc kết hôn của chúng ta.”

“Anh ta nói với em?” Mục Phách như có điều suy nghĩ, “Lần anh ta đến nhà làm khách đã từng thăm dò anh.”

“Nghi ngờ sớm vậy sao?”

Đầu óc rối loạn thành bột nhão, cô tê liệt như vùi mình vào cát, “Cậu ta quá tinh ranh, em phải sớm biết cậu ấy không dễ lừa gạt như vậy.”

“Giao dịch là thật sự, nhưng giấy hôn thú cũng là thật sự, dù cho anh ta biết rõ, cũng chẳng có ảnh hưởng gì.”

Làm sao không ảnh hưởng!

Lòng Gia Ngộ căng thẳng, không nắm chắc được thái độ Văn Trọng, cô không thể lấy tương lai của Mục Phách ra nói giỡn.

“Vậy còn tờ giấy kia của chúng ta? Chính là hợp đồng đó.”

“. . . Trong ngăn tủ.”

“Xé đi.” Gia Ngộ dứt khoát nói.

“Xé?”

“Đúng. Xé cũng chẳng sao. Loại chuyện này chỉ cần trong lòng hai chúng ta biết rõ là được rồi không phải sao? Hơn nữa, em tin tưởng anh, dù cho có ly hôn, anh cũng sẽ không để chuyện này biến xấu.”

“Ly hôn?”

Thời gian trôi qua quá thảnh thơi, xuýt chút nữa Mục Phách đã quên mất chuyện này.

Anh cười ấm áp nhét ly sữa bò nóng vào tay Gia Ngộ rồi hỏi: “Tin tưởng anh như vậy? Phần hợp đồng kia ngoại trừ kỳ hạn, không chỉ bảo vệ quyền lợi của anh mà thôi, nó còn bảo vệ em nữa. Em giá trị hơn anh nhiều, chẳng lẽ không sợ sau này anh sẽ giáng cho em một cú nặng nề sao?”

“Anh không làm thế đâu.” Gia Ngộ dùng hai tay bưng ly sữa bò, cố ý oán thán: “Dù sao quyền quyết định kỳ hạn ly hôn cũng hiện tại cũng nằm trong tay anh, xé hay không xé, đối với em mà nói không có gì khác nhau.”

Mục Phách tươi cười, “Vậy anh sẽ lập tức xử lý nó.”

Gia Ngộ uống một hớp nhỏ sữa bò, tròng mắt chuyển loạn, có chút chần chờ lại có chút cẩn thận từng li từng tí.

“Mục Phách, vậy anh chuẩn bị khi nào ly hôn với em?”
_______________

Thẩm Hành không ngờ rằng mình là thuốc trợ lực: “Khinh thường.

Mục Phách không ngờ nhận được món quà lớn: “Cảm ơn anh.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện