Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 44


trước sau

Chương 44 Mộ phần

“Trong lòng anh đã có kỳ hạn. Đợi thời cơ đến, anh sẽ nói với em có được không?”

Lại lấy cớ này để từ chối.

Gia Ngộ ai oán nhìn khuôn mặt tươi cười như hồ ly đối diện, “Vậy anh không được để em đợi lâu quá đâu đó.”

“Ừ.” Mục Phách cong ngón tay điểm lên chóp mũi cô, “Uống sữa bò xong, chúng ta phải đi đánh răng.”

Gia Ngộ âm thầm buồn cười, cô cảm thấy đôi khi Mục Phách rất giống với Văn Trọng khi còn trẻ tuổi.

Văn Trọng là một người cha tốt.

Có lẽ Mục Phách cũng sẽ như thế?

Uống gần hết ly sữa bò, Gia Ngộ nấc nhẹ. Thấy Mục Phách mang ly không xuống phòng bếp, cô lười biếng đi theo sau, giống như một cái đuôi nhỏ.

Quan sát Mục Phách rửa ly một lát, trong đầu Gia Ngộ hiện lên mấy hình ảnh.

“Mục Phách, có phải sinh nhật anh sắp tới rồi không?”

Đã nhiều năm Mục Phách không đón sinh nhật. Anh quay đầu, cảm thấy lạ hỏi: “Làm sao em biết?”

Gia Ngộ né tránh không đáp, cô lại hỏi: “Chẳng phải em đã từng nói chúc anh sinh nhật vui vẻ sao?”

Mục Phách trầm mặc, giống như đang nhớ lại, cô nhắc thêm: “Trong buổi tối trước khi em rời khỏi trấn Nam Thủy!”

“Em còn nhớ?”

“Hình như có chút ấn tượng như vậy. Anh cũng biết đấy,” Gia Ngộ thốt lên, “Bệnh hay quên của em rất nặng, có rất nhiều chuyện không quan trọng, em hoàn toàn chẳng có ấn tượng.”

Mục Phách cười nhìn cô.

Lúc này Gia Ngộ mới phát giác mình nói sai, cô yếu ớt bụm môi, “Không đúng không đúng, em không có ý nói anh không quan trọng!”

Đối với mấy chuyện nhỏ nhặt này, Mục Phách cảm thấy chẳng sao cả, anh bình tĩnh nói: “Khi đó chúng ta không thân thiết gì, đúng là không quan trọng.”

Băng khoăn một lát, Gia Ngộ mới tìm từ sữa chữa cho sai lầm vừa rồi, “Nhưng mà bây giờ không thế nữa, những chuyện xảy ra với chúng ta trong thời gian này, em đều nhớ kỹ lắm.”

Mục Phách cố ý thăm dò: “Sau khi ly hôn vẫn nhớ kỹ?”

“Đương nhiên.”

Nói xong, Gia Ngộ im lặng cúi đầu thật thấp, cô không dám thừa nhận ——-

Kỳ thật bản thân cô chưa từng nghĩ tới chuyện sau khi ly hôn sẽ như thế nào.

Lau khô ly cất vào tủ chén xong, Mục Phách đỡ Gia Ngộ đi ra ngoài.

Trên đường trở về phòng ngủ, anh kiên nhẫn nói: “Bệnh hay quên của em nặng, ghi nhớ mọi thứ rất tốn sức, may mắn là trí nhớ anh không tệ lắm, có thể san sẻ giúp em một chút. Sau này chuyện em không nhớ, cứ hỏi anh là được.”

Trên con đường sau này, anh vẫn muốn hai người cùng tiếp bước.

Không cần. . . Ngu sao mà không cần.

*

Trước khi ngủ Gia Ngộ mới nhớ tới, cô quên hỏi Mục Phách chuyện của Diêu Điệu rồi.

Nói không để ý là nói dối.

Gia Ngộ không thích Diêu Điệu, nói đúng ra, là không thích ánh mắt cứ dính trên người Mục Phách của Diêu Điệu.

Trước kia thì không tính, nhưng bây giờ Mục Phách đã là chồng cô, tham muốn chiếm giữ cứ quấy phá, cô nghe xong là cảm thấy khó chịu, chẳng thể bình thản.

Tiến vào trong chăn, Gia Ngộ ngoan ngoãn nằm thẳng, đến khi chăn bị Mục Phách nhấc lên tiến vào, cô dùng chân đá đá vào eo anh.

“Chân lạnh à?”

Gia Ngộ chạm nhẹ hơn một chút, nhưng không có rút về, “Hôm nay anh đã gặp ai đó phải không?”

Mục Phách dùng một tay nắm lấy cổ chân mảnh khảnh, anh không quan tâm lắm, “Có gặp.”

“Ai thế?”

“Người của cục vệ sinh.”

Gia Ngộ lại đá anh, hỏi thẳng: “Vậy còn Diêu Điệu thì sao?”

Mục Phách lấy làm lạ nhìn Gia Ngộ, khó trách hôm nay cô cứ muốn nói rồi lại thôi, thì ra là muốn hỏi cái này.

“Hôm nay cậu ấy gọi điện cho anh, hẹn gặp mặt.”

Nói như vậy là vẫn chưa gặp mặt.

Bực bội khi bị người giấu giếm tan thành mây khói, cả người Gia Ngộ thả lỏng, cô thuận miệng hỏi: “Cậu ta hẹn anh để làm gì?”

“Không biết, nói là có gì đó muốn nói với anh. Chẳng

qua là,” Mục Phách nằm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Gia Ngộ, “Em hỏi anh chuyện này, không phải bởi vì Thẩm Hành đã nói gì với em chứ?”

“Đúng vậy đó.” Gia Ngộ thuật lại đại khái lời của Thẩm Hành.

Mục Phách im lặng thật lâu.

Gia Ngộ ngáp một cái, cô thấy hơi mệt, “Anh nghĩ gì đấy?”

“Anh đang nghĩ,” Giọng Mục giống như đang cười, “Gia Ngộ, hình như em đang ghen.”

Một quả bóng được thổi căng, chỉ cần đâm một kim, đồ vật bên trong sẽ hoàn toàn bại lộ, không muốn thừa nhận tâm tư mình đã bị người ta chọc thủng.

Gia Ngộ xoay người rầu rĩ chống chế: “Em không có.”

“Nhưng mà —–”

Mục Phách kéo người quay về, một lần nữa ôm lấy cô.

“Em ghen, anh vui lắm.”

*

“Không phải nói hôn nhân là phần mộ của tình yêu sao?”

Gia Ngộ ôm một hộp chocolate, mặt mày trắng hồng khiến người ta chỉ muốn véo một cái. Viên Viện nghĩ là làm, cô nàng đi tới véo mặt Gia Ngộ, “Tớ thấy cậu bị chôn trong phần mộ này vẫn thoải mái sống tốt.”

“Cực kỳ không tệ,” Gia Ngộ đập đập chỗ ngồi bên cạnh, “Ngồi đi, hỏi cậu chuyện này.”

Viên Viện ngoan ngoãn ngồi xuống, “Tớ đã nói mà, cậu không bao giờ vô duyên vô cớ mời tớ tới làm khách. Nói đi, chuyện gì?”

“Sắp đến sinh nhật Mục Phách rồi, cậu nói xem tớ nên tặng quà gì cho anh ấy đây?”

Viên Viện ghét bỏ nhìn cô, “Chỉ vì chuyện này? Cậu vì chuyện này mà khiến tớ từ xa xôi tới đây?”

Gia Ngộ đưa cho cô nàng một viên chocolate, “Cậu đại nhân đại lượng, mau cho tớ ý kiến đi.”

“Có thể có ý kiến gì, cậu gói chính mình lại tặng cho anh ta chẳng phải tốt rồi sao? Viên Viện dừng lại một lát, “Nhắc nhở cậu trước, nhớ cẩn thận kẻo ảnh hưởng đến con nuôi tớ.”

Gia Ngộ đang muốn mắng cô nàng không đứng đắn, chuông cửa đã vang lên.

Sau khi Gia Ngộ mang thai, dì giúp việc từ nhà họ Văn được điều tới đây, ban ngày túc trực chỗ này, sau khi Mục Phách đi làm về bà sẽ rời đi.

Dì giúp việc ra mở cửa, lời Gia Ngộ muốn nói không thốt ra khỏi miệng được.

Viên Viện tự nhận đề nghị của mình không tệ, “Tớ nói nghiêm túc đấy, món quà Mục Phách muốn là gì? Còn không phải bản thân cậu hay sao? Cậu trực tiếp tặng mình cho anh ta là được rồi, quá đơn giản!”

“. . . Đó là do cậu không biết tình hình thực tế.”

“Có gì không biết? Chỉ cần dựa vào ánh mắt Mục Phách khi nhìn cậu, ánh mắt đó giống như đang nhìn báo vật quý giá nhất trên đời, cậu không cần tặng gì hết, hôn anh ta một cái anh ta đã vui vẻ cười ngu ngơ nửa năm!”

. . . Sẽ vậy sao?

Gia Ngộ tự nhận mặt đủ dày, lúc này cũng chỉ có thể cúi đầu bái phục.

Sợ xấu hổ làm trò cười cho Viên Viện, cô thở dài một hơi, xoay người nói vọng ra cửa, “Dì ơi, ai đến thế ạ?”

“Không biết nữa!”

Ngoài cửa, giọng phụ nữ hết sức chói tai, khiến người ta nghe xong là thấy phiền.

“Ôi chao, sao có thể không biết được, tôi là bác cả của ông chủ bà, để tôi vào nhà là biết ngay thôi.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện