Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 6


trước sau

Ăn cơm được một nửa, Mục Phách điện thoại đến.

Gia Ngộ nhìn Thẩm Hành, đúng lúc anh ta cũng đang nhìn cô, cô gượng gạo khoát tay, “Tớ ra ngoài nhận điện thoại.”

Hai chữ “Ông xã” nhấp nháy nhấp nháy mạnh mẽ làm tổn thương hai mắt Thẩm Hành, anh ta nhíu mày, giọng điệu lạnh lùng: “Nghe ở đây đi.”

“. . .Cũng được.” Gia Ngộ nhận điện thoại, cô đứng quay lưng về phía Thẩm Hành. Không giống với thái độ hoàn toàn không đếm xỉa vừa rồi, lúc cô nghe điện thoải cả người toát ra vẻ dịu dàng mềm mại hẳn ra, loại mềm mại này có lẽ ngay cả chính cô cũng không ý thức được, rơi vào trong mắt Thẩm Hành, lại càng chướng mắt hơn.

Thẩm Hành vô thức đứng dậy theo, “Tớ cùng xuống dưới với cậu.”

“Đừng đi!” Gia Ngộ đưa tay ngăn lại, “Mục Phách nhìn thấy sẽ hiểu lầm đấy.”

Thẩm Hành nghe xong, tâm trạng đột nhiên chuyển biến rất tốt, nét mặt nguội lạnh từ từ thả lỏng, “Anh ta có thể hiểu lầm cái gì?”

Gia Ngộ không thích cách nói chuyện ngả ngớn của anh ta, cô nghiêm mặt đáp: “Thẩm Hành, anh ấy là chồng hợp pháp của tớ, không cần biết thân phận của cậu là gì, tớ đều quan tâm đến cảm nhận của anh ấy đầu tiên. Nếu như có thể, tớ cũng mong cậu có thể tôn trọng anh ấy.”

Nói xong, Gia Ngộ xoay người rời đi, không lưu lại nửa điểm vương vấn.

Cửa phòng bao đóng sầm lại, mặt Thẩm Hành đen thui ngay lập tức, anh ta kiềm chế xúc động muốn lật bàn, đi đến bên cửa sổ.

Người qua lại dưới lầu nhiều như vậy, song anh ta có thể liếc một cái là nhìn thấy, người đang đứng nghiêm chỉnh ven đường kia chính là Mục Phách.

Nhìn từ xa có thể thấy, Mục Phách vừa cao vừa trắng, tuy không nhìn thấy rõ mặt, nhưng khí chất không tệ.

Không thể không nói, ngoại hình người này đúng là thuộc guu thẩm mỹ của Gia Ngộ.

Nghĩ đến đây, Thẩm Hành xiết chặt nắm đấm. Một lát sau, Gia Ngộ xuất hiện trong phạm vi tầm mắt anh ta, nắm đấm của anh ta mới buông ra.

Gia Ngộ ra khỏi nhà hàng, Mục Phách nhanh chóng tiến tới đón cô.

Có điều Thẩm Hành lại tinh ý phát hiện ra có điểm kỳ lạ —– Sau khi đi về hướng Gia Ngộ, Mục Phách hoàn toàn không làm ra động tác thân mật nào, thậm chí còn cố gắng duy trì khoảng cách an toàn giữa hai người. Ngược lại là Gia Ngộ tương đối chủ động, cô ôm lấy cánh tay anh ta bước đi trên vỉa hè, tươi cười còn sáng lạn hơn ánh mặt trời.

Nghi ngờ vừa nhen nhóm, trong lòng nhất thời bị lửa giận bao trùm, Thẩm Hành lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại.

“Giúp tôi điều tra một người.”

. . .

“Hôm nay đi làm như thế nào?”

Mục Phách trầm tư một lát mới trả lời: “Cũng không tệ lắm.”

Nói dối.

Gia Ngộ biết anh nói dối nhưng không vạch trần, nếu như Mục Phách không muốn để cô biết, vậy thì cô sẽ giả bộ không biết là tốt rồi.

“Thiệt hả?” Gia Ngộ cười cười, “Vậy thì tốt rồi.”

Xe rẽ vào một khúc cua.

Ánh mắt Mục Phách nặng nề, không biết anh đang suy nghĩ những gì, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Thấy thế Gia Ngộ đành lên tiếng hỏi anh: “Anh muốn nói gì?”

“. . . Không phải

là chuyện quan trọng gì.”

Gia Ngộ không nói lời nào.

Một phút đồng hồ trôi qua, áp lực của sự im lặng khiến cho Mục Phách tước vũ khí đầu hàng, anh lại lên tiếng, thẳng thắn hỏi cô, “Em đi ăn cơm với ai thế?”

Nghe xong, Gia Ngộ hết sức vui vẻ. Cô nghiêng đầu nhìn sườn mặt căng thẳng của Mục Phách rồi trêu chọc: “Anh ghen à?”

Mặt Mục Phách không biến sắc, anh phủ nhận, “Không có.” Vả lại, anh có tư cách gì mà ghen.

“Em không tin đâu nhé.” Tâm trạng Gia Ngộ cực tốt, cô lẩm bẩm hai câu hát không rõ giai điệu, sau đó mới giải đáp thắc mắc của anh: “Một người bạn chơi từ thời thơ ấu, tên Thẩm Hành, là nam. Chẳng qua là em phải thanh minh rõ ràng một chút, em và anh ta chẳng có quan hệ mập mờ nào cả, nếu có thì có từ lâu rồi. Cậu ta thích nữ sinh ngọt ngào thanh thuần, anh nhìn em mà xem, có điểm nào phù hợp đâu?”

Đúng lúc đèn đỏ, Mục Phách dừng xe rồi xoay đầu nhìn Gia Ngộ.

Mặt Gia Ngộ là mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn, da thịt trắng mịn ửng hồng, ngũ quan đều thuộc dạng cực phẩm, tách riêng từng bộ phận không thấy gì, nhưng hợp lại một chỗ lại rất đẹp. Hôm nay cô có trang điểm, so với mặt mộc thường ngày thì quyến rũ hơn một bậc, chính xác là không liên quan gì đến thanh thuần cả, nói là lẳng lơ cũng không sai.

Anh nhìn kỹ cô như quan sát vật thể lạ một lúc lâu, trước khi Gia Ngộ xấu hổ không chịu nổi, anh mới nói: “Đều rất phù hợp.”

“Anh. . . Đây là câu trả lời gì thế chứ?” Gia Ngộ bị anh nhìn đến nỗi quên mất chủ đề mình hỏi là gì, cô lặng lẽ sờ mặt, rất nóng, không biết là có đỏ lên hay không nữa.

“Là trả lời thật lòng.”Mục Phách thật lòng cảm thấy như thế, bất luận vẻ bề ngoài của Gia Ngộ có bao nhiêu diễm lệ, nói năng có bao nhiêu bổ bã, thì trong lòng anh, cô vẫn là người thuần khiết nhất, sạch sẽ nhất. Trong đầu nghĩ như vậy, nhưng lại không thích hợp nói cho Gia Ngộ biết mà thôi.

Sợ mặt mình đỏ hoài không dứt, Gia Ngộ vội vàng chuyển đề tài câu chuyện, “Anh đã ăn uống gì chưa?”

“Chưa.”

“Vậy thì tốt quá, em cũng đói bụng.” Gia Ngộ nghĩ ngợi giây lát rồi chọn món, “Em muốn ăn cơm chiên.”

“Ừm, về nhà làm cho em ăn.”

Trả lời xong Mục Phách mới phản ứng kịp, anh chần chừ một lát mới hỏi cô: “Vừa rồi em ăn không no?”

Gia Ngộ lắc đầu, “Đều là món cay, em lại không thể ăn cay. Lúc sau có gọi thêm mấy món, mà mùi vị rất bình thường, em chỉ uống chút canh, hoàn toàn không đủ lót dạ.”

Không thể ăn cay. Mục Phách nhớ kỹ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện