Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 60


trước sau

Chương 60 Đánh cược

Lúc nhận được điện thoại của Thẩm Hành, Trứu Trứu đang ngủ, Gia Ngộ cầm điện thoại ra ban công, giờ cô mới để ý thấy sắc thu điều hiêu, trời lại sắp trở lạnh rồi.

“Con của tớ, à không, con nuôi của tớ đã ngủ chưa? Để tớ nói chuyện điện thoại với nó một tý.”

Gia Ngộ nhíu mày, “Trứu Trứu ngủ rồi.”

Thẩm Hành thay đổi quá rõ ràng, Gia Ngộ không vui khi thay Trứu Trứu nhận một người cha nuôi như anh ta. Hơn nữa, cô càng không tin anh nói lỡ lời.

“Ngủ? Vậy thì tốt, cậu ra ngoài một chuyến đi, ăn với tớ bữa cơm. Tớ vừa xuống máy bay, muốn ăn chút gì đó thay đổi khẩu vị.”

“Nhưng mà sắp tới giờ Trứu Trứu thức dậy rồi.”

“Chẳng phải có vú em hay sao?” Thẩm Hành ho nhẹ một tiếng, vớt vát cho câu nhanh mồm nhanh miệng vừa rồi, “Ý tớ là, chỉ đi ăn một bữa thôi, không tốn bao nhiêu thời gian.”

“Tớ. . .”

Nhận ra Gia Ngộ chần chờ và do dự, Thẩm Hành đổi lại giọng điệu quen thuộc ngày xưa, “Văn Gia Ngộ, cậu chỉ kết hôn thôi mà, tại sao hẹn ăn có bữa cơm mà cũng lề lề mà sao?”

“. . . Được rồi.” Dù sao cũng đúng lúc Gia Ngộ có chuyện muốn hỏi anh ta, “Vậy cậu muốn ăn ở đâu?”

“Chỗ Biển Phủ đi, chỗ đó mới có khu phòng ăn riêng, có lẽ cậu sẽ thích.”

Cũng không xa lắm.

Gia Ngộ đồng ý, “Được, nửa tiếng nữa gặp.”

. . .

Mặc thêm áo khoác, Gia Ngộ để mặt mộc đi đến Biển Phủ.

Nói trắng ra, Biển Phủ chính là một tòa nhà cỡ lớn, trước kia là một tòa phủ đệ, hiện tại bị đổi thành khu ăn uống xa xỉ. Giữa từng phòng ăn ngăn cách bởi rừng trúc nhỏ, đèn lồng đỏ treo cao, có hương vị cổ xưa, rất phong cách.

Phòng Thẩm Hành đặt cách cửa chính không xa, Gia Ngộ đi tới, giữa đường tiện tay lấy một phần bánh giày miễn phí. Đến khi Thẩm Hành nhìn thấy cô, anh ta cảm thấy buồn cười, “Cái thói quen vì đi vừa ăn của cậu bao giờ mới sửa được đây?”

“Tớ sẽ không thay đổi.”

“Vậy không tốt cho dạ dày.”

“Dạ dày tớ được Mục Phách nuôi kỹ lắm, rất khỏe mạnh.”

Thẩm Hành trầm mặc, quyết định phớt lờ những lời này rồi đưa menu cho cô chọn, “Món chính chọn rồi, đều là các món cậu thích, cậu chọn thêm món ngọt tráng miệng đi.”

“Có bánh dày là đủ rồi, không cần chọn thêm nữa. Cứ vậy đi.”

“Cậu đừng ăn nữa.” Thẩm Hành giật lấy hộp bánh, “Thứ này gây đầy bụng.”

Thức ăn bị giật mất, Gia Ngộ có chút không vui, cô chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Một người bận trăm công nghìn việc như cậu, xuống máy bay sao không về nhà đi, tới đây ăn cơm làm gì? Lãng phí.”

“Thì chẳng phải do muốn gặp cậu hay sao?”

Gia Ngộ liếc anh ta.

Thẩm Hành vô tội nhấc tay làm điệu bộ đầu hàng, “Đừng hiểu lầm, bạn thân hiếm khi tụ họp, khó tránh có chút oán trách.”

“Hừ.” Giấu đầu lòi đuôi, Gia Ngộ lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, “Mỗi ngày cậu có một dáng vẻ khác nhau, xem ra tớ không hiểu được cậu rồi.”

“Mỗi ngày tớ có một dáng vẻ? Tớ còn chưa nói cậu trước khi kết hôn và sau khi kết hôn có hai mặt đâu.”

“Cậu không biết là do trước đây tớ không có yêu đương cho cậu xem. Bây giờ cậu biết rồi đó, tớ có Mục Phách, có cơ sở hình thành thì không dễ thay đổi nữa.”

Bầu không khí nhẹ nhõm bỗng vì tên Mục Phách mà trở nên căng thẳng.

Đúng lúc phục vụ đưa đồ ăn tới, lúc này bầu không khí nặng nề mới tản bớt.

Gắp một ít xà lách cho vào miệng, Gia Ngộ chợt nhớ đến mục đích của mình khi tới đây, cô làm ra vẻ không có chuyện gì nhìn chàng thanh niên đối diện.

“À, nghe nói gần đây cậu đang chuẩn bị cạnh tranh miếng đất ở bờ Tây, miếng đất đó không tính lớn, địa thế cũng không thuận lợi, không giống với quyết định của ba cậu lắm.”

Miếng đất ở bờ Tây vừa mở bán không lâu, là thịt nạc hay thịt mỡ còn tùy thuộc vào cách nhìn nhận của từng người. Gia Ngộ đã hỏi Văn Trọng mới biết lúc trước nhà họ Thẩm không có ý

định tranh giành, đến khi nhà họ Văn nhảy vào mới nói muốn cạnh tranh công bằng. Tuy nói thương trường như chiến trường, chiến trường thì không màn anh em, nhưng dựa theo quan hệ trước mắt giữa hai nhà, loại chen vào ngang hông này không thể nào xảy ra. Gia Ngộ nghĩ trái nghĩ phải, hơn phân nửa là do Văn Trọng bổ nhiệm Mục Phách làm người phụ trách, Thẩm Hành mới cố ý chen chân.

“Thế nào? Vị kia nhà cậu kể khổ à?”

Gia Ngộ lắc đầu, “Mục Phách không bao giờ nói mấy chuyện này với tớ, tớ có rất nhiều cách để biết.”

“Trước kia cậu không phải người thích nghe ngóng những chuyện này?”

“Cậu bớt đổi đề tài dùm tớ đi, đang hỏi cậu đó, có phải cậu cố ý hay không?”

“Cố ý?” Thẩm Hành uống một hớp trà, “Chuyện này có gì hay mà cố ý? Có cơ hội tốt kiếm tiền, tại sao tớ không được nắm bắt?”

Gia Ngộ cười lạnh, “Ồ, theo tớ thấy, đối với người bạn như tớ hình như cậu không có ý thẳng thắn, có lẽ bữa cơm này cũng sẽ ăn không vui vẻ gì, tớ đi trước đây.”

“. . . Ngồi xuống.”

Thấy Gia Ngộ đứng dậy muốn đi, Thẩm Hành đề cao giọng, “Cậu ngồi xuống.”

Gia Ngộ ngồi xuống, cô nói thẳng: “Cậu còn nói không phải cố ý.”

Thẩm Hành nâng kính mắt trên sóng mũi lên, sau đó chịu thua thừa nhận: “Đúng vậy.”

“Thẩm Hành, cậu có ý gì?”

Ánh mắt Thẩm Hành lạnh như băng, “Tớ muốn nói cho cậu biết, cậu có thói quen thiên vị người đàn ông kia, chuyện nhỏ còn có thể được, nhưng đến khi gặp chuyện lớn, tư cách gì cậu ta cũng chẳng có. Là do cậu quá đề cao cậu ta, tớ chỉ đánh cậu ta về nguyên hình mà thôi.”

Gia Ngộ tức đến nỗi bật cười, ý chí chiến đấu hoàn toàn bị kích thích, cô vỗ một tay xuống mặt bàn, “Vậy thì tớ và cậu đánh cược đi, lần cạnh tranh miếng đất bờ Tây này, cậu tuyệt đối không đấu lại Mục Phách.”

Trong lòng anh ta một mực quan tâm đến cô gái ấy, một cô gái ngay thẳng chói mắt, sức quyến rũ tỏa ra bốn phía, cho dù để mặt mộc cũng xinh đẹp đến nỗi khiến người ta đui mù, thế nhưng, cô gái ấy lại vì một người đàn ông khác mà đối nghịch ầm ĩ với mình.

Càng tức giận, sắc mặt Thẩm Hành lại càng dịu dàng.

“Được, tớ với cậu đánh cược, nếu cậu thua thì thế nào?”

“Vật đánh cược chính là miếng đất kia, ai thắng thì người đó sở hữu, nói đến phần thưởng làm chi.”

Thẩm Hành cười sảng khoái: “Văn Gia Ngộ, cậu thông minh hơn rồi.”

“Học theo cậu cả đấy.”

“Nói lâu như vậy, cậu không khát à?” Thẩm Hành đẩy ly trà đến trước mặt cô, “Trước khi cậu đến tớ đã pha sẵn đấy, bây giờ uống vừa thích hợp, cậu nếm thử xem vị thế nào?”

“Cậu biết tớ không thích uống trà mà.”

“Thường thì phải nếm thử mới biết được mùi vị có ngon hay không, chẳng phải sao? Giống như cậu vừa mới nói, có cơ sở hình thành thì không dễ thay đổi nữa, cậu quên à?”

Bị bắt bẻ, Gia Ngộ tức giận uống hết nửa ly trà, vị trà xanh hơi ngọt, dường như bỏ thêm mật, vào miệng không chát, quả thật không tệ.

“Cậu bỏ thêm cái gì?”

“Bí mật.” Thẩm Hành cười hết sức tao nhã, “Dù sao cũng là thứ tốt.”

Biết rõ cậu không thích uống trà, song tớ vẫn chuẩn bị sẵn thứ mà cậu không đụng tới.

Thế nhưng . . .

Vì sao cậu . . . Lại đối xử tốt với Mục Phách như vậy chứ?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện