Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 7


trước sau

Vị cơm chiên rất ngon, vị của người cũng rất ngon.

Độ cao bàn ăn vừa vặn, Gia Ngộ nằm sấp phía trên, bờ mông ngạo nghễ ưỡn lên, áo mặc nửa người trên vẫn còn nguyên, nhưng nửa người dưới lại không còn mảnh vải.

Gậy thịt cứng rắn hung hắn cắm vào hoa huyệt lầy lội, Gia Ngộ nhỏ tiếng rên rỉ, thở ra hơi nước ẩm ướt phà lên mặt bàn bóng loáng, cô muốn quay đầu, song lại bị một lực mạnh đè lại phần gáy, không cho cô quay lại nhìn gương mặt bị dục vọng ăn mòn phía sau.

Mục Phách hôn lên sống lưng Gia Ngộ, hoặc nặng hoặc nhẹ, lưu lại dấu vết lúc nông lúc sâu.

“Làm ở chỗ này thoải mái không?”

Gia Ngộ không trả lời, tuy nhiên Mục Phách đã biết đáp án.

Cô ướt át đến thế, đương nhiên là thoải mái rồi.

Gia Ngộ cắn chặt môi, khóe mắt có nước mắt trào ra, tiếng rên rỉ bật thoát khỏi cổ họng chẳng cách nào thu lại được bỗng biến thành ho khan, cô ho khùng khục từng tiếng nhỏ, không khó chịu, chỉ là muốn ho.

“Ngứa cổ họng?” Mục Phách dùng lực mạnh thúc đẩy phía sau, anh cúi người xoay mặt cô lại hung hăng hôn mút môi cô, “Hay là ngứa chỗ nào khác?”

Giống như người phơi nắng khát nước mấy ngày liền, nước bọt trong miệng Gia Ngộ là mật ngọt mà Mục Phách tìm kiếm đã lâu. Gia Ngộ hôn môi Mục Phách, hai má hóp vào, phóng đãng quên mình.

Cô ngứa ở đâu, làm sao anh có thể không biết.

Mục Phách thả chậm động tác, từng chút từng chút rút gậy thịt ra, chất lỏng ẩm dính nhỏ xuống từng giọt, thế nhưng anh làm như không thấy. Anh bắt lấy đầu gối Gia Ngộ buộc cô xoay mặt về phía mình rồi ra lệnh, “Nhìn anh.”

Gia Ngộ nhìn mặt anh, cô thầm nghĩ, thật sự chẳng giống tẹo nào.

Sói đội lốt cừu. Bình thường hòa nhã dịu dàng như thế, lúc này ngược lại là mãnh liệt đến độc ác.

Cô cảm thấy Mục Phách như vậy quyến rũ cực kỳ.

Hai đùi bị nâng lên cao cao, nhẹ nhàng linh hoạt treo trên đầu vai anh, cô không cúi đầu nhìn xuống cũng biết tình trạng hạ thể mình có bao nhiêu dâm uế.

Hai cánh hoa khẳng định đã lật ra bên ngoài, nhụy hoa cũng chắc chắn sưng lên rồi, cô đều cảm nhận được hết.

Vật nam tính cứng rắn cắm vào nơi mềm mại một lần nữa, Gia Ngộ cong vòng eo mãnh khảnh, mặt kính bàn ăn trong nháy mắt chứa đựng hình ảnh trồng cây chuối, cô nhìn chằm chằm vào các móc nối trên rèm cửa, nhiều như vậy, mỗi cái còn phản chiếu hình ảnh sáng ngời bên dưới.

Không ân ái trên giường quả là một trải nghiệm mới lạ.

Giờ phút này, đang ăn cơm trên bàn ăn, cô đã biến thành món ăn mỹ vị trong miệng người khác.

“Sướng quá.” Cô thốt lên.

Thân thể càng va chạm ra tiếng vang, nặng hơn.

_____

Sau khi Mục Phách đi làm, thời gian về nhà càng ngày càng . . . Muộn hơn.

“Lại chưa ăn cơm?”

Gia Ngộ đang gậm táo, mơ hồ đáp không rõ, “Em đợi anh.” Ngủ cả một ngày, làm sao có thể không đói bụng? Có điều khẩu vị đã bị Mục Phách chiều hư từ lâu, cô lại ghét thức ăn bên ngoài,

chỉ có thể dùng nước hoa quả lấp bao tử trước, đợi Mục Phách về nấu cơm cho cô ăn.

Nửa tháng này, cô đều vượt qua như thế.

Mục Phách không nói hai lời xoắn tay áo lên, trực tiếp đi về phía phòng bếp, anh hỏi: “Em muốn ăn gì?”

Gia Ngộ còn chưa kịp trả lời, anh đã bất đắc dĩ xoay người lại, thông báo cho cô một sự thật tàn nhẫn: “Trong nhà không còn nguyên liệu nấu ăn.”

“A?” Gia Ngộ mang dép lê đi qua nhìn, quả nhiên tủ lạnh trống rỗng, cô thốt ra, “Vậy làm sao bây giờ?”

“Chỉ tại anh gần đây bận rộn nhiều việc, quên mua thực phẩm dự trữ.” Mục Phách cầm một hộp chocolate đi ra, “Anh đi siêu thị mua ít đồ, em ăn tạm cái này trước nha.”

Thế nhưng Gia Ngộ đã bắt được trọng điểm.

Anh nói gần đây anh bận rộn nhiều việc.

“Không cần!” Gia Ngộ kéo tay anh lại, “Chẳng phải còn ít đồ hay sao? Em ăn cái này là được rồi.”

Mục Phách nhắc nhở cô: “Cái này không phải thức ăn.”

Gia Ngộ tươi cười sáng lạn, “Chỉ cần là do anh làm, em đều thích ăn.

Tại nơi mà cô không nghe thấy, tim người nào đó đã đập rộn lên rồi.

Mục Phách cố gắng làm cho nụ cười của mình xứng với nụ cười trên môi cô, “Được, vậy em ra ngoài chờ anh một lát, anh làm cho em ăn.”

Sau khi đồ ăn làm xong dọn lên bàn, Gia Ngộ liếc nhìn hai bát khác nhau trước mặt.

“Trong bát mì của anh không có trứng.”

“Trong tủ lạnh chỉ còn một quả trứng thôi.”

Gia Ngộ cười phá lên hỏi: “Mục Phách, anh có cảm giác đối thoại của chúng ta kỳ lạ lắm không?”

“Lạ chỗ nào đâu?”

“Giống như em và anh đều lâm vào cảnh túng quẫn, ngay cả trứng cũng không thể mỗi người ăn một quả.”

Mục Phách im lặng hai giây, mặt ửng đỏ, “Đều do anh không tốt.”

Gia Ngộ cũng im lặng chia trứng ra làm hai phần, sau đó gắp để vào bát mì của anh, cô giải thích: “Em không có ý đó. Ý của em là, một lát nữa ăn mì xong, chúng ta có thể ra ngoài mua đồ ăn.”

Mục Phách nhìn miếng trứng chần nước sôi gần như nguyên vẹn trong bát của mình, trong lòng đau khổ cảm thán, Gia Ngộ như vậy, bảo anh làm thế nào không thích cho được? Nhưng mà ban đầu đã thỏa thuận rõ ràng rồi, một năm sau lập tức ly hôn.

Anh không nên có lòng tham.

“Được. Ăn mì xong, chúng ta ra ngoài mua đồ.

Mục Phách cúi đầu xuống, nước mì tỏa hơi nóng che mất tâm tư lóe lên trong đáy mắt anh.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện