Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 61


trước sau

Chương 61 Anh sợ

Thu thập từng bưu kiện, Mục Phách mở file excel làm một bảng báo cáo tài vụ cho khách sạn Tứ Quý. Hiện tại anh đang làm quản lý bộ phận nhân sự, thế nhưng cái gì cũng phải học, bận rộn đến nỗi thời gian đụng đến điện thoại cũng không có.

Lúc nhìn thấy tin nhắn của Gia Ngộ, đã là nửa tiếng sau.

Cô nói mình chuẩn bị ra ngoài ăn cơm với Thẩm Hành.

Tuy chỉ là một câu trần thuật hết sức đơn giản, nhưng tin tiếp theo lại hết sức đáng yêu, chứa đầy cưng chiều.

[Không cho phép ghen, bởi vì em đi nói lý giúp anh đấy!]

Mục Phách cười, tin đầu tiên nhắn lại chỉ một chữ được, tin thứ hai tương đối dài, nội dung đại khái bày tỏ anh sẽ không ăn giấm chua, nhưng buổi tối phải dành bụng về ăn cơm.

Trả lời tin nhắn xong, Mục Phách nhờ người mang cà phê đến, lúc nhận ly cà phê, chẳng hiểu sao lòng anh run lên, trượt tay, cà phê đổ ra ngoài.

Áo sơmi dơ rồi.

Cũng may có áo dự phòng để thay.

Mục Phách đi vào phòng nghỉ thay một chiếc áo sơmi sạch sẽ, sau đó còn xịt nước hoa, là mùi hương gần đây Gia Ngộ thích nhất. Không quá ngọt, hơi hăng, có chút vị thuốc đông y, xịt lên người, giống như Gia Ngộ đang ở bên cạnh anh vậy.

Không đeo caravat, Mục Phách xắn tay áo lên, lộ ra đồng hồ Gia Ngộ tặng anh vào dịp sinh nhật, chờ anh ngồi trở lại bàn làm việc, trên đống bưu kiện lại có thêm mấy phong thư mới.

Liếc nhìn điện thoại, Gia Ngộ không có hồi âm.

Anh lấy lại tinh thần, tiếp tục mở bưu kiện, từ dưới lên trên, từng cái từng cái một vơi dần.

Đến một bức thư không đề tên người gửi.

Anh mở ra.

Một tấm hình, một câu ghi chú.

Hai mắt anh trợn to.

Ly cà phê trống rỗng trên tay rơi xuống trong tích tắc, một tiếng xoảng hết sức vang dội, vỡ tan tành.

Câu ghi chú trong thư chỉ có năm chữ, năm chữ đó như thần chú lướt qua đầu óc anh, không ngừng phóng đại rồi thu nhỏ, cho đến khi không còn một khe hở.

[Cô ấy ngủ rất ngon.]

Người trong ảnh, trên người đấp chăn bông mềm mại trắng tinh, cô gái chỉ lộ ra cái đầu, vẻ mặt bình thản, bờ môi hơi gợn lên ——

Đó là biểu lộ Mục Phách quen thuộc nhất.

Anh gọi điện thoại cho cô theo bản năng, có điều máy đã tắt.

Thể nghiệm tay chân lạnh buốt trong một giây là thế nào?

Cảm giác linh hồn mình đang rơi thẳng xuống đáy, con đường xuống hoàng tuyền tịch mịch dài đằng đẵng, tiếng tim đập thình thịch, thình thịch, vừa quay đầu, mới giật mình nhìn thấy trái tim bị moi ra, đặt ngay bên cạnh lỗ tai.

Khí huyết dường như chảy ngược, Mục Phách gắng gượng bình tĩnh nhắn tin cho một địa chỉ xa lạ.

[Điều tra vị trí.]

Nhắn xong, Mục Phách kịp phản ứng lại, tay của anh run lên bần bật.

Anh cố gắng đè lại.

Không thể ngồi chờ chết, tắt màn hình, hoàn toàn phớt lờ vẻ mặt đầy thắc mắc của trợ lý, Mục Phách trầm mặc bước vào thang máy, đi thẳng xuống bãi đỗ xe, vừa khởi động, chiếc xe lướt như bay, tựa như chạy trốn.

Lao thẳng ra ngoài, vừa ra khỏi cổng, tiếng thắng xe chói tai vang vọng không ngừng trên khúc cua vắng vẻ.

Mục Phách hoảng hồn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, anh úp mặt lên tay lái, cả người mất khống chế mà run lên, chẳng khác nào trầm mình vào sông băng âm bốn mươi độ, xương cốt đều sắp cứng vì lạnh.

Anh tự nói với mình, xúc động là ma quỷ, Gia Ngộ không thích anh như vậy, Gia Ngộ thích sự tỉnh táo và dịu dàng của anh, cho nên anh nhất định không được xúc động.

Phải tỉnh táo.

Phải tỉnh táo.

. . . Nhưng mà anh rất sợ.

Không phải sợ phía sau tấm hình kia xảy ra chuyện gì, mà là sợ. . .

Gia Ngộ là một người kiêu ngạo đến thế, trải qua chuyện này cô sẽ không cần anh nữa.

Anh sợ.

Anh sợ Gia Ngộ không chịu nổi.

Anh sợ Gia Ngộ không cần anh.

Anh sợ đến nỗi tay lái ướt đẫm.

*

Tin nhắn vừa đến, Mục Phách lái xe như bay trên đường lớn.

Khách sạn năm sao khu Biển Phủ.

Tầng hai mươi ba.

Bàn tay nắm tay lái bỗng nhiên xiết chặt, khóe mắt Mục Phách đỏ bừng, không biết là phẫn nộ cực hạn hay là dấu vết còn lại sau khi khóc. Mặt anh không còn cảm xúc, chỉ cảm thấy đoạn đường này quá dài.

Cũng may không phải giờ cao điểm, đèn

xanh liên tục, xe đi thuận lợi. Lái xe vào cửa khách sạn, với lợi thế thân phận, anh dễ dàng lấy được thẻ thông hành đi vào thang máy.

Song có lẽ thẻ thông hành không cần dùng. Bởi vì anh có quen biết với người phụ trách khách sạn này từ trước, không muốn mò kim đáy biển, Mục Phách gọi điện thoại cho người đó. Có thể uy hiếp thì uy hiếp, có thể cầu xin thì cầu xin, cả quá trình không quá vui vẻ, nhưng cuối cùng, Mục Phách vẫn lấy được thông tin vị trí.

Tầng hai mươi ba, rời khỏi thang máy số năm thì rẽ phải.

Tổng cộng có năm phòng.

Mục Phách vừa định gõ cửa phòng thứ nhất thì chợt nghe gian phòng cuối truyền đến tiếng lách cách, anh vô thức lùi về trong góc khuất.

Giày cao gót giẫm trên thảm êm không phát ra tiếng, song Mục Phách vẫn cảm nhận được bước đi rối loạn của cô gái.

Loạng choạng nghiêng ngã.

Điện thoại đột nhiên báo có tin nhắn.

Mục Phách vội nhìn xem, là tin nhắn của Gia Ngộ.

Cách tin nhắn trước hai tiếng đồng hồ.

Cô chẳng giải thích gì mà chỉ nói đơn giản: Bây giờ em về nhà.

Giọng điệu nhẹ nhàng nuông chiều đến thế, vẫn đáng yêu như tin nhắn đầu tiên.

Như để nghiệm chứng cho suy đoán nào đó, Mục Phách hơi thò đầu ra, tầm mắt đúng lúc bao vây trên người cô gái đang đứng chờ thang máy phía trước.

Cô mặt áo sơ mi đen tôn dáng, thế nhưng vạt áo chưa hoàn toàn chỉnh chu, áo khoát vắt trên tay, trông có vẻ nặng đến nỗi sắp đè sập cánh tay cô, mái tóc bình thường hay xõa tung bây giờ tùy tiện bới trên đỉnh đầu, có vài sợi không vào nếp xõa tung, lẻ loi trơ trọi.

Bóng lưng mỏng manh nhìn qua có chút nhếch nhác.

Là Gia Ngộ.

Thấy được người, ý tưởng gì cũng bay mất sạch, tất cả đều không còn quan trọng. Trái tim Mục Phách nhất thời đau như bị dao cắt.

Anh muốn ra ngoài ôm lấy cô.

Nhưng anh không thể.

Lúc nào Gia Ngộ cũng dùng vẻ mặt cười hì hì đối diện với anh, thậm chí mỗi lần xảy ra chuyện cô đều muốn đứng phía trước bảo vệ anh. Cô nói bản thân mình không gì làm không được, song kỳ thật, cô chính là một cô gái nhỏ nhõng nhẽo, thích làm tổ trong lòng anh nghịch điện thoại, động một chút là cười run cả người, gặp phải chuyện không vui, cô sẽ không khóc, mà chỉ biết yên lặng ôm anh, thì thào bản thân mình rất may mắn.

Anh biết, cô nhất định không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của cô.

Vuốt ve màn hình điện thoại di động, anh nhắn trả lời: Được, hôm nay anh sẽ tan tầm đúng giờ, về nhà sớm nấu canh cho em uống có được không?

Anh trơ mắt nhìn Gia Ngộ mang sắc mặt trắng bệt mà cười khẽ với điện thoại một tiếng, vẻ mặt đó xinh đẹp giống như hoa tường vi nở rộ.

Điện thoại rung lên lần nữa.

Cô nói được, còn nói muốn ăn củ sen.

Tim Mục Phách như bị dao cắt.

Lúc này cửa thang máy mở ra, Gia Ngộ đi vào.

Sợ bị phát hiện, Mục Phách nhanh chóng rụt người lại, giữa đuổi theo Gia Ngộ và đi tìm Thẩm Hành, anh lựa chọn vế phía trước.

Không thể xúc động, phải tỉnh táo.

Sự an toàn của Gia Ngộ quan trọng hơn mạng Thẩm Hành.

Anh nghĩ, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần Gia Ngộ bình an, chỉ cần Gia Ngộ vẫn cần anh.

Vậy là đủ rồi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện