Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 62


trước sau

Chương 62 Buồn nôn

Gia Ngộ tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, cô mở to mắt nhìn thì phát hiện bản thân mình đang ở một nơi hoàn toàn lạ lẫm, cô bối rối nửa phút.

Có tiếng nước truyền đến.

Nơi này là khách sạn.

Biển Phủ, đánh cược, trà. . .

Thẩm Hành?

Gia Ngộ xoa trán ngồi dậy, cô vén chăn nhìn vào trong, quần áo vẫn còn nguyên vẹn, ngoại trừ đầu hơi đau, thân thể không có chỗ nào bất thường.

Nhìn đồng hồ, cô đã ngủ hơn một giờ.

Thẩm Hành đưa cô tới đây làm gì?

“Tỉnh rồi?”

Rút cánh tay đang che tầm mắt, Gia Ngộ lạnh lùng nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa, “Cậu bỏ thuốc tôi?”

Không còn kính mắt che chắn, Thẩm Hành rũ mi đi đến gần cô: “Nói bậy bạ gì đó?”

“Nói dối.” Chỉ có nói dối mới không dám nhìn thẳng vào mắt cô, “Cậu đã làm gì?”

Thẩm Hành đi đến cách giường nửa mét thì dừng lại, anh ta tỏ vẻ quang mình chính đại nhún vai, “Cậu xem cậu bây giờ đi, tớ có thể làm cái gì?”

Gia Ngộ không quan tâm, cô cắn răng lập lại từng chữ một: “Cậu đã làm gì?”

Thẩm Hành dứt khoát đưa điện thoại lên quơ quơ, “Chẳng lẽ cậu không muốn biết, nhân cơ hội này xem thử thái độ Mục Phách à?”

Buồn cười.

Gia Ngộ không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm anh ta, nhất thời đáy mắt hiện lên chút chán ghét, cô bước xuống giường, đầu vẫn hơi đau, lúc xỏ chân vào giày cao gót suýt chút nữa đứng không vững. Cô đi thẳng ra cửa, khi đi ngang qua Thẩm Hành, cô bị anh ta kéo tay lại.

“Buông ra!” Gần như là gào thét, Gia Ngộ mạnh mẽ tránh khỏi anh ta rồi lùi về phía sau vài bước, “Đừng chạm vào tôi!”

Đối phương kháng cự quá mức rõ ràng, vẻ mặt Thẩm Hành bi thương, “Gia Ngộ, tớ chỉ muốn tốt cho cậu mà thôi!”

“Tốt cho tôi?” Gia Ngộ lấp tức buồn nôn, da đầu tê dại, “Thẩm Hành, tôi rất muốn biết, cuối cùng cậu có bao nhiêu bộ mặt? Tôi bắt đầu nghi ngờ đã nhiều năm qua như vậy, có phải tôi hoàn toàn không nhìn ra con người cậu hay không?!”

“Tớ có thể có bao nhiêu mặt? Cậu biết rõ tớ thích. . .”

“Không, cậu vốn dĩ không hề thích tôi.”

Gia Ngộ cắt ngang, nói trúng tim đen anh ta, “Chẳng qua cậu chỉ không vui, không vui khi tôi không vây quanh một mình cậu nữa. Có điều, cậu từng nghĩ tới chưa? Cho tới giờ phút này, tôi chưa từng thuộc về cậu, cậu dựa vào cái gì mà muốn tôi phải xum xoe bên cạnh cậu?”

Thích quỷ gì, còn không phải ăn không được thì đạp đổ?

Giả sử là yêu thích thật lòng, năm đó anh ta đã không xem thường thái độ của cô, bỏ qua lời cầu xin giúp đỡ của cô, cũng sẽ không tự cho là đúng, rằng cô sẽ vĩnh viễn đứng nguyên tại chỗ đợi chờ anh ta.

Cô đã cho cơ hội, tuy nhiên anh ta không cần.

Giống như bị gì đó kích thích thần kinh, Thẩm Hành vung tay lên, lật lung chiếc bàn nhỏ bên cạnh.

Anh ta nén giọng cảnh cáo: “. . . Câm miệng.”

Câm miệng?

Không!

Gia Ngộ tùy tiện bới tóc lên, hít sâu lấy khí thế, cô nhấn mạnh từng chữ: “Thẩm Hành, nếu chỉ đơn giản là giúp tôi thăm dò Mục Phách, cậu hà tất phải bỏ thuốc tôi, cần gì phải dẫn tôi tới đây? Đều là người trưởng thành cả rồi, cậu có âm mưu xấu xa gì, cần tôi nói ra sao?”

Thẩm Hành nhìn cô chằm chằm, ánh mắt tóe lửa.

Gia Ngộ nói tiếp: “Cậu cho rằng tôi đã quên? Lần đầu tiên cậu không thích một nữ sinh suốt ngày chạy theo bám đuôi cậu, cậu nhất thời xúc động lừa người ta đến nhà kho trường học rồi nhốt lại, kết quả đến giờ cơm tối mới lo sợ mình gây chuyện lớn, cậu dụ tôi chạy tới trường thả người ra. Sau đó, là tôi gánh tội thay cậu.”

Cô giúp anh ta nhận rõ vấn đề, “Cậu luôn như vậy, hoàn toàn không có can đảm gánh vác hậu quả do hành động cảm tính của mình.”

Chẳng qua là, bây giờ Thẩm Hành đã thông minh hơn trước kia nhiều, không bất chấp hậu quả như năm đó, cũng biết cân nhắc thiệt hơn của vấn đề, nếu không Gia Ngộ đã không vẹn toàn tốt đẹp mà đứng đây nói với anh ta mấy lời này.

Giả sử không có đầy đủ thời gian để do dự, giả sử không phải sợ hãi kết quả liên lụy quá nhiều, có lẽ người trước mặt đã bị tinh trùng lên não, làm bậy từ lâu rồi.

Gia Ngộ rất hiểu Thẩm Hành, nhà họ Thẩm, nhà họ Văn, cộng thêm quan hệ dè dặt trước mắt của bọn họ. . . Tất cả đều là băn khoăn của Thẩm Hành, anh ta không có khả năng dám mang những thứ này ra đánh cược.

Một người có tà tâm nhưng không có can đảm thực hiện, làm sao có thể chạm vào cô? Nhất định là trong thời gian đưa cô đến khách sạn

mới bắt đầu đổi ý, còn dùng cái cớ sứt sẹo là muốn thăm dò Mục Phách.

Anh ta không thay đổi, từ đầu đến cuối luôn tự coi mình là trung tâm mà tự đại điên cuồng.

“Văn Gia Ngộ, tôi bảo cậu câm miệng!”

“Tôi nói có sai sao?” Gia Ngộ thương xót nhìn anh ta, “Thẩm Hành, cậu khiến tôi cảm thấy quá đáng sợ.”

Hoặc nói là, đáng thương.

“Cậu thì biết cái gì?”

Mắt Thẩm Hành trợn to, lạnh như băng, “Cậu vốn là của tôi. Nếu như không có Mục Phách, người kết hôn với cậu chính là tôi!”

“Bây giờ tôi có thể nói thẳng cho cậu biết, dù cho không có Mục Phách, thì tuyệt đối không thể nào là cậu.” Gia Ngộ cầm áo khoát, điện thoại đã tắt nguồn, cô ấn khởi động lại, ngay cả ánh mắt cũng keo kiệt cho anh ta, “Tốt nhất trong lúc tôi ngủ cậu không làm ra chuyện gì xấu xa.”

Cửa bị khóa trái, cô chưa kịp mở thì sau lưng truyền đến một đợt lạnh toát.

“Chẳng lẽ cậu không muốn biết trong lúc cậu ngủ tôi đã làm gì hay sao?”

Mặt Gia Ngộ không đổi sắc chuẩn bị kéo dây xích cửa xuống, “Cậu cảm thấy cậu gạt được tôi?”

“Nếu như là Mục Phách thì sao đây?”

“Cậu. . .”

Gia Ngộ còn chưa nói hết lời, cô bỗng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ở phía sau, cô phản xạ nhanh tránh qua một bên, lưng vô tình va đập mạnh với cạnh tường kế bên, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng, lấy áo khoát che chắn trước ngực, cô quát lên: “Cậu điên rồi!”

“Không phải cậu nói tôi không có can đảm sao?” Đi đến cách cô mấy bước, Thẩm Hành dừng lại, chậm rãi cởi bỏ từng cúc áo sơ mi, “Tôi biết nhất định cậu sẽ nổi giận, cho nên tôi thương tiếc cậu, đau lòng cậu. Kết quả thì sao? Cậu đã không cảm kích, vậy thì tôi cần gì phải quan tâm đến cảm nhận của cậu nữa.”

Tên điên.

Lúc này Gia Ngộ mới để lộ vẻ hốt hoảng.

“Thẩm Hành, tôi cảnh cáo cậu, không được xằng bậy.”

“Sợ?”

Thẩm Hành càng tiến càng gần, dồn Gia Ngộ vào góc tường, anh ta cúi đầu xuống đối mặt với cô.

Thái độ vừa thâm tình vừa chân thành: “Gia Ngộ, trước kia trong mắt cậu toàn là hình bóng của tôi.”

Gia Ngộ im lặng một giây, bỗng nhiên cô tươi cười sáng lạn, “Đúng thế, đều là cậu.”

Vừa dứt lời, cô linh hoạt dứt khoát nhấc chân!

Giày cao gót nhọn hoắc đạp lên mu bàn chân Thẩm Hành, sắc mặt Thẩm Hành thay đổi đột ngột, Gia Ngộ không cho anh ta cơ hội phản ứng, hai tay cô ghì chặt vai anh ta, sau đó nhấc chân thêm lần nữa, đầu gối mang theo sức mạnh cực lớn, cứ như vậy đánh lên hạ bộ của anh ta!

“A. . .”

Thẩm Hành đau đớn đưa tay bụm hạ bộ nằm co quắp trên mặt đất, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy xuống, anh ta nghiến răng nghiến lợi gào tên Gia Ngộ: “Văn Gia Ngộ!”

Sức cực mạnh, gót giày gần như bị gãy.

Gia Ngộ mất hứng xoay xoay cổ chân, “Đây là chiêu phòng thân trước đây cậu dạy cho tôi, bây giờ tôi dùng trên người cậu.”

Nếu như có sự lựa chọn, quả thật cô không muốn dùng chiêu này trên người Thẩm Hành.

Có điều không có cái gọi là nếu như.

Gia Ngộ hít sâu, giọng nói bình tĩnh trở lại.

“Thẩm Hành, cậu có bệnh.”

Bệnh thần kinh, đã nguy kịch từ lâu.

Dây xích cửa được kéo xuống, tay vừa chạm vào nắm cửa, Gia Ngộ quay mặt lại, trước khi đi ra ngoài để lại một câu nói sau cùng.

“Miếng đất ở bờ Tây kia, giả sử cậu thắng, tôi sẽ nói lời chúc mừng sớm tại đây, nhưng cậu tuyệt đối đừng nghĩ tới chuyện sẽ chứng minh cái gì với tôi . . . Tôi không muốn gặp lại cậu.”

Dù sao đã là bạn bè nhiều năm, cô không hi vọng, mỗi lần nhìn thấy anh ta đều buồn nôn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện