Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 63


trước sau

Chương 63 Bôi thuốc

Lúc về đến nhà, đúng lúc dì giúp việc bế Trứu Trứu ra công viên tản bộ, tiễn hai người ra cửa xong, Gia Ngộ lập tức vọt vào toilet phòng ngủ.

Cởi sạch toàn bộ quần áo ra, cô đứng trước gương, tỉ mỉ kiểm tra cơ thể mình một lần, chẳng có bất cứ dấu vết nào. . . Ngoại trừ, một mảng xanh tím ngay xương bướm.

Đò là dấu vết va phải tường khi cô trốn Thẩm Hành.

Đụng một cái, rất đau.

Gia Ngộ an tâm, sau đó cô lại nghĩ, có nên chủ động nói cho Mục Phách biết chuyện xảy ra ngày hôm nay hay không?

Nhưng mà, thời gian cô ở khách sạn lâu như vậy, lý do thoái thác gì đi chăng nữa, cũng không có sức thuyết phục, Mục Phách vẫn luôn xem Thẩm Hành là cái gai trong mắt, giả sử anh ấy không tin thì làm sao bây giờ?

Không, Gia Ngộ nhanh chóng lắc đầu phủ nhân khả năng này. Mục Phách nhất định sẽ tin những gì cô nói, có điều trong lòng chắc sẽ tích tụ phiền hà khó chịu, thậm chí còn sẽ đi tìm Thẩm Hành tính sổ.

Như vậy không được.

Thẩm Hành cố ý làm như vậy. Cậu ta muốn dùng chuyện này chọc tức Mục Phách, bức Mục Phách đi tìm cậu ta, sau đó đánh lừa dư luận, tốt nhất là khiến Mục Phách thân bại danh liệt, bờ Tây cái gì, Tứ Quý cái gì, tất cả đều kết thúc.

Gia Ngộ thầm mắng Thẩm Hành một tiếng, dám chắc là cậu ta biết cô sẽ lo lắng, cho nên mới nghĩ ra cách dùng lòng tin trong cơn hoạn nạn để chia rẽ quan hệ giữa cô và Mục Phách.

Chuyện duy nhất khiến cậu ta không thể đắc ý chính là không chiếm hữu cô, chẳng qua là trong quá trình thực hiện, cậu ta lo sợ thiệt hơn, nên mới không ra tay.

Một trận buồn nôn.

Nhất thời Gia Ngộ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, cô đi tắm nước nóng, tắm xong nhìn đồng hồ, Mục Phách cũng gần tan tầm rồi.

“Yaaaaa. . .”

Là giọng Trứu Trứu.

Gia Ngộ mặc áo choàng tắm ra khỏi phòng, cô thấy Mục Phách đang bế Trứu Trứu, cô khẽ giật mình, “Hôm nay anh về sớm thật đấy.”

Mục Phách cười: “Không phải em bảo muốn uống canh sao? Anh đã mua xương và củ sen, lát nữa hầm cho em ăn.”

Vừa nhìn thấy Mục Phách cười, mũi Gia Ngộ chua xót không chịu nổi. Mới vài phút trước cô còn rối rắm không biết có nên chủ động nói chuyện với Mục Phách hay không, bây giờ nhìn thấy anh, trong đầu cô chẳng nghĩ được gì nữa mà chỉ muốn xông tới ôm lấy anh, mách với anh rằng Thẩm Hành khốn kiếp, nói với anh thật ra cô sợ muốn chết.

Đáng tiếc dì giúp việc và Trứu Trứu vẫn còn ở đây.

Cô vội vàng cúi đầu, “Ồ, em đi thay quần áo trước.”

Một mình trở về phòng, nước mắt rơi xuống ngay lập tức.

Trừ phi khóc vì ân ái quá độ, đã lâu lắm rồi Gia Ngộ không rơi nước mắt. Lần khóc gần nhất, là vào một đêm của mấy tháng trước, bởi vì sợ sinh con, bởi vì sợ Mục Phách sẽ ly hôn với mình, tâm tính mẫn cảm muốn chết, cũng mất mặt muốn chết.

Nước mắt rơi thành chuỗi, Mục Phách đi vào phòng, anh nhẹ tay khóa cửa lại, sau bước đến sau lưng Gia Ngộ rồi hỏi cô: “Sau lại khóc?”

Gia Ngộ chẳng nói chẳng rằng, cô xoay người lại ôm eo Mục Phách, toàn bộ nước mắt thấm lên áo sơ mi của anh.

Mục Phách cũng không nói gì mà chỉ ôm lại cô, như cô như không dịu dàng vỗ đầu cô, tầm mắt rơi trên sàn nhà, âm u sâu thẳm.

Sau khi đi theo Gia Ngộ về tới nhà, anh đợi hơn một tiếng đồng hồ ở dưới lầu. Trong một tiếng này, anh vẫn luôn suy nghĩ mấy vấn đề.

Giây phút khi nhìn thấy bức ảnh kia, đầu óc anh choáng váng chỉ nghĩ đến một chuyện, nếu như Thẩm Hành thật sự làm gì Gia Ngộ thì sao bây giờ?

Anh sẽ không vì khả năng này mà đẩy Gia Ngộ ra, song cũng không thể bài trừ khả năng Gia Ngộ sẽ vì lý do này mà ly hôn với anh —– Theo tính cách Gia Ngộ, cô chắc chắn sẽ không cho phép mình vừa xảy ra quan hệ với Thẩm Hành, vừa coi như không có chuyện gì mà tiếp tục chung sống với anh.

Văn Gia Ngộ không cần Mục Phách ——

Lời này chỉ nghĩ thôi, chính là ác mộng.

Trên đường đến khách sạn, Mục Phách tỉnh táo hơn một chút, anh biết rất có khả năng Thẩm Hành cố ý làm như vậy, mục đích là chọc giận anh. Nhìn thấy Gia Ngộ đi ra khỏi căn phòng đó, giây phút ấy, lý trí của anh lại bay lên chín tầng mây.

Mặc kệ chuyện đó có xảy ra hay không, anh nhất định phải bắt Thẩm Hành trả giá thật đắt.

Cho đến khi, Gia Ngộ dùng cách nhẹ nhàng nhất là trả lời tin nhắn của anh.

Dù bị ấm ức cỡ đó còn nhớ quan tâm đến cảm nhận của anh, không muốn anh phải lo lắng, đau đớn vô hạn lại ồ ạt xông tới. . .

Một giây đó, Mục Phách cảm thấy trái tim mình bị đâm thủng.

Ngay cả quyền được ôm lấy cô anh cũng không có.

Gia Ngộ cố gắng duy trì cảnh thái bình giả tạo, nếu

như anh vạch trần sự hỗn loạn của cô ngay trước mặt cô, đây không phải là điều mà cô mong muốn.

Vì thế, giả sử Gia Ngộ không muốn để anh biết chuyện này, có phải anh cũng nên giả vờ như không biết hay không?

Dưới chân đầy tàn thuốc, có dì dọn dẹp vệ sinh đi ngang qua, Mục Phách mới dừng hút thuốc.

“Thật có lỗi.”

Dì dọn vệ sinh quét sạch tàn thuốc, thấy Mục Phách đẹp trai sáng sủa, lại biết lễ phép, dì bèn dùng câu châm ngôn điển hình của Bắc thành khuyên nhủ: “Hút thuốc có hại cho sức khỏe, hút ít thôi chàng trai à.”

Mục Phách khựng lại, anh cười: “Cháu biết rồi, cảm ơn dì.”

Ngồi một mình thêm chốc lát.

Mục Phách nhìn thấy dì giúp việc đang đưa Trứu Trứu từ xa đi lại, anh tiện tay bỏ viên kẹo bạc hà vào miệng, sợ trên người mùi thuốc lá quá nặng, anh cởi áo khoát đi đến đón, Trứu Trứu nằm trong xe đẩy mở to mắt nhìn anh, anh không khỏi mỉm cười, đuôi mắt cong cong tựa như ánh trăng lưỡi liềm.

Mắt Trứu Trứu cực kỳ giống Gia Ngộ.

Trái tim Mục Phách mềm nhũn, đưa áo khoát cho dì giúp việc, anh nói: “Dì đừng để Gia Ngộ ngửi thấy mùi thuốc lá trên áo khoát giúp cháu.”

Anh bế Trứu Trứu, tay Trứu Trứu quơ quơ trúng má anh, hết sức thần kỳ, sự đụng chạm này tiếp cho anh thêm không ít sức mạnh.

. . .

Tất cả nước mắt đều lau lên áo sơ mi sạch sẽ, Gia Ngộ ngửa đầu lên, hốc mắt đỏ bừng như mắt thỏ.

“Em khó chịu.”

Mục Phách ngồi xuống, lau hết nước mắt còn sót lại trên mặt cô, “Tại sao khó chịu?”

“. . . Để em uống miếng nước trước đã.”

Mục Phách lấy ly nước, tự tay đút cô uống.

Uống nước xong, Gia Ngộ thoải mái hơn.

“Anh hôn em đi.”

Mục Phách ôm hai má cô, hôn lên, một nụ hôn sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, không mang theo chút dục niệm nào.

Hôn xong, Gia Ngộ cảm thấy mỹ mãn, cô liếm liếm môi: “Anh hút thuốc?”

Lúc nãy, vừa ôm anh cô đã ngửi ra mùi thuốc lá nhè nhẹ, nhưng hòa quyện với hương canh tươi mát trên người Mục Phách, không hề khó ngửi tý nào.

“Trong lòng có chuyện phiền muộn, hút mấy điếu thôi.”

Tưởng là chuyện làm ăn, môi Gia Ngộ chạm nhẹ vào mi tâm anh, “Đừng cực khổ quá.”

“Ừ, anh biết.”

Có bước đệm, mọi chuyện dễ nói hơn rất nhiều.

Gia Ngộ ôm cổ Mục Phách, dùng thái độ nghiêm chỉnh để làm nũng, “Em nói với anh một việc. Nhưng anh phải hứa với em, nghe xong không được xúc động, nhất định phải tính táo, bằng không thì em không nói đâu.

Mục Phách hít thở nặng nề, anh gật đầu, “Anh đồng ý.”

Không có bất kỳ thêu dệt vô cớ, Gia Ngộ kể rõ đầu đuôi ngọn ngành chuyện xảy ra với Thẩm Hành cho Mục Phách nghe không sót một chữ.

“. . . Lúc đi ra, em đá hạ bộ của cậu ta,” Gia Ngộ đập đập đầu gối, cô cường điệu thêm: “Sức mạnh lắm.”

Mọi chuyện trước đó Mục Phách cũng đã đoán được 90%, nghe xong tất cả quá trình, chuyện khiến anh phản ứng lớn nhất chính là, trong lúc Gia Ngộ trốn Thẩm Hành đã đụng vào vách tường bị thương.

“Cởi khăn tắm ra cho anh.”

“Hả? Trứu Trứu còn chưa ngủ đâu.”

Mục Phách búng lên trán cô, “Chẳng phải nói sau lưng đụng đến xanh tím rồi sao? Anh muốn xem một chút.”

“Ôi! Đau.” Gia Ngộ xoa trán, có chút oán niệm, còn tưởng anh muốn làm gì đó, kết quả chỉ muốn xem vết thương xanh tím xấu xí phía sau lưng cô.

Cô cởi khăn tắm ra, nằm lỳ ở trên giường, giọng điệu buồn buồn: “Xem đi.”

Da thịt sau lưng trắng nõn tinh tế tỉ mỉ, tự dưng hiện lên một mảng màu xanh tím sâu cạn không đồng nhất, Mục Phách cau mày vuốt ve, “Có phải đau lắm không?”

Sợ đến thế nào mà không khống chế được sức lực như vậy?”

“Hơi hơi thôi.”

“Để anh bôi thuốc cho em.”

Gia Ngộ đồng ý, sau đó ánh mắt mới hiện lên chút nghi ngờ, “Mục Phách, anh quá bình tĩnh?”

“Đợi bôi thuốc xong, anh sẽ nói cho em biết là tại sao.”

Mà sau khi bôi thuốc xong, Mục Phách nuốt lời, anh động tay động chân làm một trận rồi mới tình nguyện nói cho Gia Ngộ biết nguyên nhân.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện