Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 64


trước sau

Chương 64 Phun nước

Bôi thuốc là hành động thử thách tự chủ.

Kiềm chế bôi thuốc xong, Mục Phách rút tay lại rồi vỗ vỗ mông Gia Ngộ, “Mặc quần áo tử tế đi.”

Nói xong, anh đi vào phòng tắm rửa sạch thuốc mỡ trên tay, mở nước lạnh, định khiến mình tỉnh táo hơn một chút, nhưng ai có ngờ đâu, dục vọng vừa áp chế khi ra khỏi phòng tắm đã rục rịch ngóc đầu dậy.

“Gia Ngộ, mặc quần áo vào.” Giọng điệu ngấm ngầm chịu đựng hơn bình thường rất nhiều.

Gia Ngộ hồn nhiên không biết, hay là dù biết cũng chẳng sợ, cô nằm sấp đưa lưng về phía anh chơi điện thoại, nói như đương nhiên: “Mặc sẽ cọ vào thuốc bôi.”

Khăn tắm vắt ngang trên mông, hãm sâu vào giữa hai đùi, một đường trôi chảy kéo dài đến tận eo, eo thon mảnh khảnh, nổi bật nhất chính là xương bướm.

Mục Phách hít sâu một hơi, anh bước nhanh đến giường, kéo khăn tắm vướng bận xuống, sau đó cúi người gậm lên bờ mông căng tròn trơn bóng một cái.

“A!”

Gia Ngộ vừa hốt hoảng vừa đau, cô xoay người lại trừng anh, “Anh cắn em!”

“Ừm, anh cắn em.”

Cởi áo sơ mi, Mục Phách chồm người tới, dùng đũng quần đè nặng lên mông cô, “Làm một lần?”

“Không được!” Gia Ngộ nói lời chính nghĩa, “Trứu Trứu còn đợi chúng ta ở bên ngoài.”

“Muộn rồi.”

Mục Phách chuẩn xác tìm được vị trí hoa hạch, anh xoa bóp, cực kỳ có kỹ thuật, điêu luyện đến nỗi Gia Ngộ không còn chút hơi sức.

Một ngón tay đâm vào chưa đủ, vậy nên bỏ thêm một ngón, Gia Ngộ vểnh mông rên rỉ, “A. . . Vào sâu một chút.”

“Chẳng phải em không muốn sao?” Mục Phách cười đắc ý, mắt lướt nhẹ qua vết thương ngay xương bướm, tâm trạng vui vẻ lập tức phai nhạt mất hai phần. Anh chọc vào càng sâu, rút ra đâm vào cực nhanh, “Nhiều nước quá.”

Gia Ngộ cắn chăn, cả người run rẩy từng đợt, khí huyết trong người tụ hội thành biển rộng, hết lần này đến lần khác, cực kỳ nóng bỏng. Cô rất thích cảm giác ngón tay lạnh buốt dán vào vách thịt nóng hổi, giống như ngày mùa hè được ăn ly kem mát lạnh, hòa tan ngay trong miệng, tràn đầy thỏa mãn.

Đẩy hai cánh hoa ướt át ra, Mục Phách quan sát kỹ rồi tự thì thầm: “Đến lúc rồi.”

“Hả?”

Gia Ngộ bỗng cảm giác được cả người mình bay lên không, nhoáng một cái, cô đã bị đè lên cửa tủ quần áo, cô sợ hãi hô to: “Đứng đây làm luôn hả?”

Mục Phách gật đầu, trả nguyên câu nói lúc nãy lại cho cô, “Để tránh cọ trúng thuốc bôi.”

“. . . A ha!”

Gậy thịt cứng như sắt thép phá vỡ khe mông, đẩy hai cánh hoa ra, hung hăng xoắn tiến vào đường hành lang. Gia Ngộ nũng nịu kêu to, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào hai quả đào nặng trĩu trước ngực, nụ hoa chảy ra vài giọt sữa, cô không rảnh tay vuốt ve nó, một tia sữa màu trắng ngà phun thẳng ra, chảy dọc theo thân tủ trơn nhẵn, chưa được bao lâu đã dính ướt mu bàn chân.

“Không tự xoa được?”

Cười khẽ một tiếng, Mục Phách mạnh mẽ đẩy vài cái, tủ quần áo bị đụng

vang lên tiếng rầm rầm.

Gia Ngộ thét chói tay rút tay ra, nụ hoa bị kẹp giữa bầu ngực và tủ quần áo, gần như biến dạng, thậm chí còn không ngừng chảy ra sữa. Một bàn tay to từ sau lưng mò tới, dùng sức mạnh hơn cô gấp ngàn lần chà đạp nụ hoa, cô sướng đến mức đường hành lang nho nhỏ uống khúc buộc chặt, “Đừng. . . Sắp tới rồi! Tới rồi. . . Á!”

Dấu răng trên mông vẫn chưa tan, bỗng nhiên chỗ đó run rẩy lợi hại, dâm thủy chảy ròng ròng, gậy thịt lập tức bị chen lấn, chật như nêm cối.

Không gian bên trong hoa huyệt bí bách, Mục Phách rút gậy thịt ra, không còn vật gì chắn ở cửa huyệt, dâm thủy mang theo tinh dịch phun thẳng ra, lập tức làm ướt khu rừng rậm và hai túi mật của anh. Anh liếm láp bờ vai Gia Ngộ, hai tay ướt đẫm toàn là sữa, anh thầm nghĩ, phụ nữ được làm từ nước cũng không phải giả.

Hít hà một hơi, anh say mê, “Thơm quá.”

Mùi sữa lan tỏa bốn phía.

Quy đầu nhảy dựng, cắm trở lại mật động.

Chặt quá!

Hai cơ thể tương liên lần nữa, Gia Ngộ không nói ra lời, hơi thở gấp không chịu nổi. Cằm của cô bị bắt lấy, bờ môi bị cắn, cổ rất mỏi, nước còn chưa phun hết, mật động cực đầy, hốc mắt cô nhanh chóng chứa chan nước mắt.

“Sao lại khóc nữa rồi? Sướng lắm hả?”

Gia Ngộ gật đầu lung tung, “Ừ ừ. . .”

Sướng lắm.

Càng thích người ân ái khiến cô sướng hơn.

“Ngoan hết sức.”

Liên tục chạy nước rút ——

Phía trên, Mục Phách cẩn thận lưu ý, không để mình chạm vào lưng Gia Ngộ, anh mút phần gáy hương thơm mềm mại, lại cọ sát vành tai khéo léo không xương, tỉ mỉ lấy lòng.

Phía dưới, anh bị đầu óc chi phối, không ngừng nhớ lại giận dữ và lo lắng mấy tiếng trước, động tác hung mãnh kịch liệt, ngang tàng bạo ngược như mãnh thú.

Mồ hôi lớp lớp bao bọc lấy hai cơ thể trần trụi, sáng bóng sung mãn, cửa sổ khép hờ, ánh chiều tà lặng lẽ rút lui.

Nhìn sắc trời chuyển từ sáng sang tối, chẳng hiểu sao chua xót vọt lên tim, bụng dưới cô xiết chặt, gắt gao giam quy đầu phình to tại hoa tâm.

“. . . Mục Phách.”

Mục Phách hít sâu một hơi, đánh lên mông cô, tiếng vang thanh thúy, “Thả lỏng một chút.”

Không cảm thấy đau, Gia Ngộ quay đầu nhìn anh, đáy mắt mờ mịt nhìn không thấu.

“Anh đừng rời xa em.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện