Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 65


trước sau

Chương 65 Tốt như vậy

Gậy thịt cấm vào rút ra bỗng dừng lại.

Lông mi Mục Phách rất dài, dày đặc đủ để che khuất tâm tình trong đáy mắt anh, anh chớp chớp mắt, đột nhiên cảm thấy có chút chua xót.

Những lời này, anh đã chờ rất lâu rất lâu.

“Sẽ không. Anh sẽ không rời xa em.”

Làm sao anh có thể rời xa em được.

Đôi môi đỏ mộng sung mãn vừa trải qua thoải mái giống như hoa hồng sau mưa, Mục Phách ngậm cánh hoa vào trong miệng, gần như thành kính hôn môi.

Hạ thể khôi phục luật động, từ chậm đến nhanh, nước sền sệt, nụ hôn mang theo tơ bạc chậm chạp chuyển qua bả vai. Hàm răng nhẹ nhàng gậm cắn đầu vai, một tay Mục Phách đặt trên bầu ngực Gia Ngộ, một tay đỡ bụng dưới của cô, chỗ đó nhô lên một điểm như sườn núi nhỏ, từng đợt đội vào lòng bàn tay, tựa như gãi ngứa.

“A. . .A. . . A——-”

Va chạm càng lúc càng mạnh, hôm nay Mục Phách đặc biệt thô lỗ, thế nhưng Gia Ngộ lại trầm mê trong đó. Cô cầm lấy tay nắm trên cửa tủ, dường như muốn kéo nó, ra, đột ngột dùng sức!

Tinh dịch thình lình phun ra trong hoa tâm, lấp đầy mật huyệt, Gia Ngộ cắn chặt môi, eo cong lên thành một vòng cung, cô mơ màng xoa cửa tủ, tất cả đều là nước.

Chẳng biết là sữa hay là mồ hôi.

Mục Phách thở gấp vài tiếng, toàn bộ hơi nóng phả lên gáy Gia Ngộ, anh thè lưỡi liếm liếm, vị hơi mặn.

Anh nói: “Thuốc bôi cọ lên người anh rồi.”

Mát lạnh, cọ lên hạt đậu trước ngực, kích thích lạ kỳ.

Lúc này Gia Ngộ không nghe được bất cứ âm thanh nào của Mục Phách, thanh tuyến khàn khàn nặng nề, nhất là quá từ tính do bị tình dục bao phủ, giống như nắm cát chảy trong lòng bàn tay, từng tiếng ma sát câu hồn nhiếp phách, hết sức gợi cảm.

Dưới sự kích thích của sóng âm, gậy thịt đã bắn vốn nửa mềm nửa cứng vẫn nằm yên trong đường hành lang, vô cùng ngoan ngoãn, Gia Ngộ chịu không nổi kẹp lấy, “A. . .”

Mông Mục Phách xiết chặt, gậy thịt từ từ ngẩng đầu lên.

“Em cố ý?”

Bế Gia Ngộ trở lại giường, gậy thịt cứ như vậy mà cắm trong người cô, chưa từng rời khỏi một tấc.

Hoa tâm sưng đỏ lại bị quy đầu cứng rắn cọ xát.

Gia Ngộ nằm sấp trên giường, đôi tiểu bạch thỏ bị ép thành hình dáng mân tròn, thấm một vòng nước đọng, cô nhẹ nhàng nâng thân dưới lên, lắc lắc bờ mông, giống như hồ ly vẫy đuôi mời gọi.

“Động đi.”

Hầu kết Mục Phách chạy lên xuống, bắt đầu thúc đẩy.

So với mưa to gió lớn vừa rồi, lúc này anh cực kỳ dịu dàng, gậy thịt nổi đầy gân xanh chậm rì rì ma sát vách hang non mềm, Gia Ngộ bị giày vò đến run rẩy.

Mục Phách thật sự ăn cô sít sao.

“Ưm. . .”

Đang lúc rên hừ hừ hưởng thụ, Gia Ngộ đột nhiên nhớ đến chính sự: “Anh còn chưa nói cho em biết, tại sao nghe xong lời em nói anh không phản ứng gì, mà ngược lại . . . A nha, đừng chạm mạnh như vậy! Tần suất như vừa rồi đi!”

“Thẩm Hành nói cho anh biết.”

“WTF. . . . Á!”

Thời điểm này không phải lúc nói chuyện, Mục

Phách chỉ nói nhiêu đó, không chịu nói tiếp. Anh dùng hành động khiến điều Gia Ngộ sắp nói trở nên bừa bãi lộn xộn, nhất thời trong phòng chỉ còn lại âm thanh va chạm bạch bạch.

Cuộc tham hoan chấm dứt, tủ quần áo, sàn nhà, drap giường, hoàn toàn hỗn độn.

Gia Ngộ vùi mặt vào gối đầu, tội nghiệp rên rỉ: “Dì giúp việc vẫn ở bên ngoài.”

Mất mặt chết.

“Có lẽ dì ấy đã quen rồi.”

Gia Ngộ: “. . . Anh không mở miệng nói thì tốt hơn đó.”

Mục Phách người trở mình, giúp cô lau sạch hạ thể nhếch nhác, cô lười biếng chẳng buồn nhúc nhích đầu ngón chân, tiếp tục chủ đề trước đó không lâu, “Thẩm Hành nói gì với anh?”

Không nhiều lời, Mục Phách xuống giường, lấy điện thoại di động trong túi quần ra, mở tin nhắn, “Đây này.”

Gia Ngộ xem hết, cô đánh một chưởng lên chăn bông rồi mắng to: “Khốn kiếp!”

Mục Phách tán đồng, “Chính xác!”

Gia Ngộ không dám nghĩ tới thái độ của Mục Phách khi nhận được thư, cô cụt hứng vò loạn tóc mình, “Là do em quá ngu ngốc.”

Nếu cô không đồng ý đi ra ngoài, tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra.

“Không trách em, anh ta đã muốn làm, thì đây chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”

Gia Ngộ chán nản nhìn anh, hỏi ra ý nghĩ trong lòng, “Mục Phách, giả sử cậu ta thật sự chạm vào em, anh vẫn không ngại?”

“Thật ra, ngay khoảnh khắc nhìn thấy bức thư, chuyện anh nghĩ tới chính là khả năng này.” Dường như cảm thấy suy nghĩ của mình quá ngây thơ, anh thẹn thùng gãi gãi cằm, “Lúc đó anh rất sợ, bởi vì chuyện này mà em sẽ không quan tâm anh nữa.”

Ra là sợ cô bỏ rơi anh.

Gia Ngộ thoáng giật mình, “Sao em. . . Sao em lại không quan tâm anh?”

Rõ ràng hẳn là cô nên sợ anh chịu không nổi rồi bỏ rơi mình mới phải.

Mục Phách dùng tay vuốt tóc cô cho vào nếp, “Em không biết đâu, lúc nhìn thấy tin nhắn em nhắn cho anh, anh vui mừng biết bao nhiêu. Chẳng qua là hơi khổ sở vì không chạy tới ôm lấy em được.”

Gia Ngộ chần chờ: “Lúc ấy, anh. . . Ở khách sạn?”

Mục Phách gật đầu.

Gia Ngộ muốn khóc.

Mục Phách ở ngay phía sau cô, nhưng bởi vì cô giả bộ thản nhiên như không có việc gì mà gửi tin nhắn cho anh, anh mới cố kiềm chế không chất vấn cô.

Kiềm chế vất vả biết nhường nào.

Gia Ngộ dang hai tay, “Ôm.”

Mục Phách tiến vào vòng ôm của cô.

Hai người trần trụi ôm chặt lấy nhau.

Gia Ngộ thầm nhủ trong lòng, Mục Phách ơi là Mục Phách, sao anh lại tốt như vậy.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện