Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 66


trước sau

Chương 66 Mở thầu

Hôm tổ chức mở thầu, thời tiết tháng mười một ở Bắc thành nóng không chịu nổi.

Lúc Mục Phách đến hội trường, Thẩm Hành đứng chờ sẵn ở cửa chính, ánh mắt hai người giao nhau, bình tĩnh lạnh nhạt, gần như không mang theo tia lửa nào.

Có điều khi khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, mùi thuốc súng bỗng bùng nổ trong nháy mắt.

“Tôi tưởng cậu không dám tới.” Thẩm Hành nói.

Mục Phách lạnh nhạt nhướng đuôi lông mày, giọng nói không nghe ra tâm tình, “Sao có thể? Dù gì tôi cũng phải tới nhìn cho rõ, thủ đoạn bỉ ổi có xứng với người bỉ ổi hay không, Thẩm tổng thấy sao?”

Vẻ mặt Thẩm Hành sụp đổ nửa giây, anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, “Mục tổng ngấm ngầm hại người, Thẩm mỗ cũng không biết phải nói tiếp như thế nào.”

“Phải không?” Mục Phách nói với anh ta một câu không rõ mục đích, “Có lẽ Thẩm tổng cũng biết ba vợ của tôi ghét nhất hạng người gì.”

Năm đó Văn Trọng bị người khác chơi đểu nên mới bị cuốn vào cơn khủng hoảng tài chính, thậm chí suýt chút nữa đã rơi vào cảnh tù tội, Thẩm Hành biết rõ nội tình nhưng vẫn phạm phải sai lầm kia, có thể thấy anh ta đã hạ quyết tâm vò mẻ không sợ sứt —–

Phỏng chừng, chỗ nào đó bị Gia Ngộ đá hỏng rồi.

Nhớ lại chuyện không vui, trong lúc vô tình hạ thể đột nhiên truyền tới một trận đau đớn co rút, nhất thời lồng ngực Thẩm Hành phập phồng bất định, anh ta cố gắng nặn ra một nụ cười, “Mục Phách, cậu cho rằng mình có thể đắc ý bao lâu?”

Mục Phách bình tĩnh đáp trả: “Thẩm tổng sẽ biết nhanh thôi.”

Nhất định là có thể đắc ý lâu hơn anh.

Hội nghị dài dòng buồn tẻ, kéo dài đến tận trưa, đến khi sắc trời mờ tối, mới chuẩn bị kết thúc.

Kết quả đánh giá sẽ được thông báo sau một tuần.

Họp xong, Mục Phách bỗng nhiên nhìn đến Thẩm Hành ngồi phía đối diện, mà đúng lúc đối phương cũng đang ngó chừng anh. Anh nở nụ cười dời mắt, không có hứng thú thấy Thẩm Hành bối rối.

“Mục Phách!”

Ra tới xe, dường như đoán được người đàn ông này sẽ tới tìm mình, thái độ Mục Phách chẳng có chút ngoài ý muốn nào.

“Kết quả còn chưa công bố, cậu đắc ý cái gì?”

Mục Phách hỏi lại: “Vậy anh đang lo lắng cái gì?”

“Mày!”

Thẩm Hành giơ nắm đấm lên, Mục Phách không tránh không né, song đã có người ngăn lại giúp anh.

Là vệ sĩ Gia Ngộ sắp xếp cho anh.

Mục Phách lạnh lùng liếc Thẩm Hành đang thở hổn hển, mãi cho đến lúc lên xe, anh cũng không dây dưa với anh ta thêm câu nào.

. . .

“Kết quả thế nào rồi?”

Khác với câu trả lời với Văn Trọng, thái độ Mục Phách trả lời Gia Ngộ nhẹ nhàng hơn hẳn, “Cuối tuần mới biết được.”

Tuy nói đã đánh cược với Thẩm Hành, nhưng đối với kết quả, Gia NGộ chẳng hề bận tâm, cô sẽ không vì lòng hiếu thắng của mình mà gây áp lực cho Mục Phách, lúc trước cô chỉ muốn đè bẹp oai phong của Thẩm Hành mà thôi.

“Vậy mấy ngày nay anh có thể nghỉ ngơi dưỡng sức rồi.”

“Có lẽ thế,” Mục Phách xoa xoa chóp mũi cô, “Trứu Trứu ngủ hả em?”

“Ngủ rồi, dì vú nói thằng bé ngoan lắm, cũng dễ chăm, mỗi ngày ngoại trừ ngủ thì chính là ăn, em nói như vậy chẳng phải heo nhỏ sao? Biết hưởng thụ quá chừng.”

“Anh còn thấy lạ sao hai ngày nay em cứ gọi thằng bé là heo

nhỏ.”

‘Vốn là vậy mà.”

Không có ai ở phòng khách, Gia Ngộ ôm lấy eo Mục Phách, cô ngửa đầu nhìn anh, “Chúng ta chưa từng có lần hẹn hò chính thức nào cả.”

“Chưa từng có sao?”

“Ừm, thì chính là xem phim, dạo phố, đại loại vậy đó.”

Mục Phách suy nghĩ một chút, “Hình như thế thật.”

“Cho nên,” Gia Ngộ cười hì hì lấy hai vé xem phim từ trong túi ra, “Em mua hai vé xem phim vào tối nay.”

Mục Phách nhíu mày véo má cô, “Lên kế hoạch hết rồi hả?”

“Thậm chí đã tính từ mấy ngày trước, trong khoảng thời gian này thấy anh bận rộn nên em không nói.”

Từ xưa đến nay tâm tư đàn ông đều không tinh tế như phụ nữ.

Mục Phách mất bò mới lo làm chuồng, anh bế Gia Ngộ giống như bế đứa bé, Gia Ngộ sợ làm ồn đến Trứu Trứu, cô không dám lớn tiếng, chỉ có thể nói nhỏ bên tai anh, “Anh làm gì thế?”

“Đi thay quần áo.”

Mở cửa phòng cất đồ, sau đó dùng chân đóng lại, Mục Phách nói tiếp: “Chúng ta ra ngoài hẹn hò.”

Thời gian thay quần áo không đến mười phút.

Nhưng một tiếng đồng hồ sau, cánh cửa này vẫn chưa từng mở ra lần nữa.

*

Lúc ra ngoài thì trời đã sụp tối, người đi trên đường không nhiều lắm, Gia Ngộ nắm tay Mục Phách chậm rãi đi đến khu trung tâm thương mại gần nhà mình nhất, giữa đường cô còn mua một xâu hồ lô đường, chua chua ngọt ngọt, Gia Ngộ ăn ngon lành.

Mục Phách đến cửa hàng tiện lợi mua cho cô ly trà nóng, “Ấm dạ dày.”

“Em muốn uống lạnh cơ.”

“Sắp đến kỳ kinh nguyệt, em quên hả?”

. . . Đúng là Gia Ngộ đã quên. Cô nhận ly trà nóng, có chút phỏng tay, cô vội vàng trả lại, “Đợi nguội thêm chút nữa rồi hãy đưa cho em.”

Mục Phách nghe lời nhận lại ly trà, anh chợt nghe bên cạnh có tiếng con gái vang lên ——

“Anh xem người ta kìa!”

Anh nhìn lại, chỉ thấy một nữ xinh dáng người nhỏ nhắn xinh xăn véo cánh tay nam sinh bên cạnh, nhỏ giọng phàn nàn: “Sao anh chẳng biết săn sóc gì hết?”

Câu nói tiếp theo Mục Phách nghe không rõ nữa, bởi vì Gia Ngộ chạy đi mua bắp rang rồi, anh phải theo trả tiền.

Trên đường đi anh hồi tưởng lại hình ảnh vừa rồi.

Hai người kia, mặc áo đồng phục học sinh, thanh xuân căng tràn sức sống. Trời tối thế này, hẳn là vừa rời khỏi buổi tự học đến đây ăn khuya, quan hệ thân thiết gần gũi, không phải đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt thì cũng là thời kỳ mập mờ.

Mục Phách không khỏi nghĩ tới mình và Gia Ngộ.

Nếu như, anh nói nếu như.

Khi đó anh chủ động một chút, không biết có thể có mối quan hệ như vậy với Gia Ngộ hay không?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện