Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 67


trước sau

Chương 67 Lừa gạt

Gần đây đang chiếu bộ phim điện ảnh khoa học viễn tưởng rất nổi tiếng.

Gia Ngộ dựa vào vai Mục Phách, miệng nhai bắp rang hết sức ngon lành, lúc quái vật xuất hiện bất thình lình trên màn ảnh, cô bị dọa hết hồn, cuối cùng dứt khoát kéo tay Mục Phách, nhân tiện che mắt mình lại khi sợ hãi.

Phim chiếu xong, cổ tay Mục Phách đỏ một mảng.

Gia Ngộ áy náy thổi thổi vùng da bị đỏ của anh, “Sao anh không nói cho em biết?”

“Không đau.”

“Mới là lạ.”

Giúp Mục Phách kéo ống tay áo xuống, Gia Ngộ bỏ túi bắp rang trống không và đồ uống đã hết vào bao nilon, rồi hòa vào biển người ùa ra như thủy triều đến đại sảnh, cô phát hiện Mục Phách vẫn để mắt tới đôi tình nhân nhỏ phía trước.

“Anh quen hả?”

Mục Phách lắc đầu, “Anh chỉ cảm thấy, đồng phục của hai đứa giống đồng phục trường cấp ba Nam Thủy.”

“Đó là học sinh Bắc Cao nha, đàn em cùng trường với em.” Gia Ngộ nhớ tới đồng phục áo trắng váy xanh mình mặc gần một năm ở trấn Nam Thủy, “Đúng là rất giống.”

Mục Phách tỏ vẻ bông đùa nói với cô: “Em nói xem, tại sao năm đó chúng ta không hẹn hò với nhau nhỉ?”

Rõ ràng, bàn trước bàn sau, sớm chiều chung đụng, nhiều cơ hội như vậy.

“Bởi vì thời gian không thích hợp. Giả sử khi ấy chúng ta hẹn hò với nhau, 99% sẽ chia tay, không nhất định có thể đi tới được bước này.” Nói đến đây, lòng Gia Ngộ hơi ngứa ngáy, “Chẳng qua em rất muốn biết, rốt cuộc anh thích em từ lúc nào?”

Đồ vật trong hộp gỗ kia cô vẫn luôn nhớ kỹ, càng nhớ kỹ cô càng tò mò, tại sao Mục Phách lại thích cô? Nói thật, cô cảm thấy mình chẳng có chỗ nào hơn người cả.

“Anh cũng không biết, loại chuyện như thích này, cứ tự nhiên mà tới, chờ sau khi em đi anh mới nhận ra, cô ấy đi rồi, mình hơi nhớ cô ấy.”

Mục Phách nói điềm nhiên như không có việc gì, song nghe được, trái tim Gia Ngộ lại đập liên hồi.

——- Cô ấy đi rồi, mình hơi nhớ cô ấy.

Trái tim mềm nhũn, cô thân mật cọ cọ anh, vô cùng ỷ lại, “Cũng may em còn có thể gặp lại anh.”

“Đúng thế, anh rất may mắn,” Một ý tưởng chợt hiện lên trong đầu, Mục Phách hỏi cô: “Đồng phục cấp 3 em còn giữ không?”

“Còn giữ, có điều em cất ở nhà ba.”

“Chẳng phải ba bảo ngày mai dẫn Trứu Trứu về ở vài ngày hay sao? Thuận tiện tìm đồng phục luôn.”

“Anh muốn làm gì?”

“Ờ. . .” Mục Phách sờ sờ chóp mũi, ánh mắt sâu không thấy đáy, “Thì muốn em mặc thôi.”

Gia Ngộ bất tri bất giác lộ ra nụ cười quỷ dị, “Mục Phách, anh thật sự có rất nhiều ý đồ xấu.”

Mục Phách từ chối cho ý kiến, “Có lẽ là. . . Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng?”

“Anh đang khen em hay là chê em đó?”

Anh cười to, “Vậy phải xem em hiểu thế nào.”

Gia Ngộ thở hổn hển lộ ra hàm răng trắng tinh, làm bộ muốn cắn anh, anh cũng tùy theo giơ cánh tay lên để mặc cô làm xằng làm bậy, cô lại không nỡ.

“. . . Đáng ghét.”

Mùa đông đêm dài bất tận, ngọn đèn đường lặng lẽ chiếu sáng, bóng người bị kéo dài trên mặt đất.

Bất luận qua bao nhiêu năm, chỉ cần đúng người, dù cho có sai thời điểm, thì trong tương lai, hai người nhất định sẽ gặp nhau vào một thời gian nào đó.

*

Đã mấy ngày không gặp cháu ngoại, Văn Trọng hết sức nhớ thương, một nhà ba người vừa bước vào cửa,

ông đã chạy ra đón.

“Ôi Trứu Trứu bảo bối của ông, mới mấy ngày mà thôi, lại tuấn tú hơn rồi.”

Gia Ngộ bĩu môi, béo ục ịch, mới có mấy ngày, có thể thay đổi được gì.

Trứu Trứu bị chọc cười ha ha, hạnh phúc ngập tràn, Văn Trọng yêu thích không buông tay ôm vào lòng, một lát sau ông mới hất cằm lên nói với Gia Ngộ: “Con ở phòng khách, ba có chuyện muốn nói với Mục Phách.”

Gia Ngộ nhận lấy Trứu Trứu, cô bất mãn, “Ngày nào cũng chỉ biết nói chuyện công việc.”

“Hay là để ba nói với con?”

Mặt Gia Ngộ xám xịt quay lưng bước đi, “Thôi bỏ đi.”

Văn Trọng tức giận nhìn dáng vẻ không tim không phổi của cô, lúc nhìn đến Mục Phách, ánh mắt ông híp lại, “Theo ta tới thư phòng.”

“Vâng.”

Vừa mở ti vi Gia Ngộ vừa nhìn theo bóng lưng hai người đàn ông, không hiểu tại sao cô có cảm giác. . . Cảm giác hôm nay Văn Trọng có gì đó lạ lắm.”

“A!”

Trứu Trứu vung tay tới, Gia Ngộ lấy lại tinh thần, lực chú ý bị dời đi, cô không nghĩ sâu hơn được nữa.

Bước vào thư phòng, Văn Trọng đốt điếu thuốc, nhưng không hút, thông qua khói trắng lượn lờ, ông nhìn Mục Phách, “Hút không?”

Mục Phách uyển chuyển từ chối: “Gia Ngộ không thích mùi thuốc lá.”

Văn Trọng dùng giọng điệu khẳng định: “Cậu rất yêu Gia Ngộ.”

Mục Phách cười, không phủ nhận.

Văn Trọng không khỏi có chút tự hào, “Con gái của ta, đương nhiên khiến người khác yêu thích.”

Mục Phách vẫn cười, “Đúng thế ạ, không ai không thích Gia Ngộ.”

Văn Trọng cười như không cười rít một hơi thuốc lá, sương khói rất mỏng, mơ hồ có thể nhìn thấy tinh quang trong mắt ông, “Chuyện bờ Tây lần này, cậu làm không tệ.”

Thông báo còn chưa có, song Văn Trọng có rất nhiều cách để biết trước kết quả. Bờ Tây là bài toán khó đầu tiên ông giao cho Mục Phách, từ trước đến nay ông đều không keo kiệt lời khen, Mục Phách làm không tệ, nên khen thì vẫn phải khen.

Mục Phách hơi ngập ngừng, “Phía bên Thẩm gia. . .”

“Thẩm Hành làm gì, ta đều biết rõ.” Giọng Văn Trọng không nghe ra tâm tình, “Nó còn trẻ tuổi, cậu cũng rất trẻ tuổi, thế nhưng cậu ổn hơn nó nhiều, đây là sự thật.”

Dựa vào chuyện trước mắt, cũng đủ để phụ kỳ vọng của ông đối với con trai độc nhất của Thẩm gia rồi, mới cách đây không lâu, ông còn tưởng thằng nhóc đó là con rể đáng để mình lựa chọn.

Mục Phách im lặng.

Không kiêu ngạo không nóng nảy.

Không tệ, nên như thế.

Rốt cuộc Văn Trọng cũng nở nụ cười, nhưng lời thốt ra lại hết sức kinh người.

“Đúng rồi, bác cả gái của cậu, khoảng thời gian trước có đến tìm ta.”

Mục Phách giật mình mở to mắt nhìn Văn Trọng.

“Bà ta nói với ta. . .”

“Gia Ngộ mua cậu, lừa gạt ta.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện