Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 68


trước sau

Chương 68 Đồng phục

Văn Trọng ghét nhất là lừa gạt.

Mục Phách tiến thối lưỡng nan, bởi vì theo trước mắt, thừa nhận là lừa gạt, mà không thừa nhận cũng là lừa gạt. . .

“Không phải gạt.” Anh bình tĩnh, “Kết hôn là sự thật, Trứu Trứu cũng là con ruột.”

Văn Trọng bị câu nói đó chọc cười, “Nếu như Trứu Trứu là giả, ta sẽ không bao giờ để cậu có cơ hội đứng nói chuyện với ta ở chỗ này.”

“Vậy ngài. . .”

“Chuyện của hai đứa, ta biết lâu rồi.” Văn Trọng nhìn anh, ông cảm thấy buồn cười, “Cậu cảm thấy chuyện Thẩm Hành có thể đoán được, ta lại không hay biết gì sao?”

Đột nhiên Mục Phách nhẹ nhàng thở ra, bọn họ suy nghĩ đơn giản quá.

Anh cúi đầu, “Lần này, là do chúng con suy nghĩ không thấu đáo.”

Văn Trọng tỏ vẻ chấp nhận lời nói của anh, “Chuyện bờ Tây lần này, Gia Ngộ đã giúp cậu tranh thủ cơ hội. Yêu cầu của nó, từ trước đến nay tuy ngoài miệng không nhận lời, nhưng ta vẫn bí mật thỏa mãn nó một cách hoàn mỹ nhất có thể.

“Có lẽ Gia Ngộ đã nói với cậu, ta cực kỳ ghét bị lừa gạt. Theo lý thuyết, hai đứa làm ra loại chuyện vớ vẩn như vậy, ta nên phản đối mãnh liệt ngay từ đầu mới phải.

“Nhưng Gia Ngộ là ngoại lệ của ta, bởi thế ta lựa chọn xem như không biết.

“Bắt đầu là giả, song cảm tình có thể từ từ bồi dưỡng không phải sao? Chẳng qua chỉ là thứ tự trước sau mà thôi, cùng lắm thì ly hôn là được. Con gái của Văn Trọng ta, có rất nhiều người xếp hàng tranh giành.”

Văn Trọng vạch trần: “Hơn nữa, giao dịch giữa cậu và Gia Ngộ, hẳn thời hạn là một năm nhỉ?”

Mục Phách biết rõ nói dối cũng chẳng có ý nghĩa gì, anh thản nhiên gật đầu, “Vâng.”

“Bây giờ hai đứa đã kết hôn được một năm mấy tháng, Gia Ngộ là con gái của ta, làm sao ta có thể không hiểu nó? Cho nên nhất định nó rất hài lòng về cậu.”

“Ít nhất,” Giọng Mục Phách chắc chắn, “Quan hệ của chúng con bây giờ là hàng thật giá thật.”

“Vậy thì chẳng phải kết thúc rồi? Ta là người chỉ xem trọng kết quả, quá trình thế nào ta không cần biết. Phàm là kết quả khiến ta thỏa mãn, ta sẽ không bới lông tìm vết, có điều. . .”

Văn Trọng chuyển chủ đề, ông gật gù rồi nói tiếp: “Vị bác cả gái kia của cậu, quả là không biết đủ.”

Hiếm khi Mục Phách lộ vẻ lúng túng, anh thật sự không nghĩ tới, người vạch trần cuộc giao dịch này lại là Dương Tương.

“Là ai bảo bà ta tìm đến đây, không cần ta nói, có lẽ trong lòng cậu đã có đáp án.”

Dụi tắt điếu thuốc trên tay, Văn Trọng nhìn thẳng vào Mục Phách, “Ta rất thích cậu. Trong hoàn cảnh như vậy mà cậu có thể tồn tại đến ngày hôm nay, rất không tồi. Bây giờ ta sẽ cho cậu thêm một cơ hội nữa, cậu có thể cân nhắc xem làm hay là không.”

Mục Phách mơ hồ đoán ra gì đó, anh bất tri bất giác nắm chặt nắm đấm.

“Ra nước ngoài làm việc hai năm.”

Ban đầu Văn gia dựa vào sự hậu thuẫn của người khác để lập nghiệp, đen trắng đều ăn, sau này mới nhờ mối quan hệ tấn công ngành bất động sản. Hiện tại nhà nước quản lý chặt chẽ, rõ ràng muốn triệt tiêu việc làm ăn ngầm, Văn Trọng không muốn dính vào vũng nước đục, cho nên mới đánh chủ ý lên nước Y. Ông muốn phái Mục Phách đến nước Y khảo sát thực địa, sau đó hoàn toàn chuyển sang hạng mục này.

“Nếu cậu không bắt lấy cơ hội này, ta đây coi như mình nhìn sai người, còn nếu dùng bản lĩnh của mình để bắt lấy, từ nay về sau, vị trí này cậu có thể ngồi vững vàng. Chẳng phải cậu muốn chứng minh bản

thân sao? Cơ hội trước mắt, có muốn hay không thì tùy cậu.”

Đương nhiên, quan trọng nhất là phải xa Gia Ngộ hai năm.

Mục Phách nhìn Văn Trọng, anh có thể nhìn thấy được tình thế bắt buộc trong mắt ông.

. . .

“Sao hôm nay nói lâu quá vậy?”

Mục Phách đóng cửa phòng lại, anh thấy Gia Ngộ đang chồm nửa người vào trong tủ quần áo, “Hơi nhiều việc một tý.”

“Là chuyện bờ Tây hả?”

Mục Phách ừ.

Gia Ngộ khó khăn bò ra khỏi tủ quần áo, “Kết quả như thế nào rồi?”

“Em nói thử xem?”

Gia Ngộ nở nụ cười, cô chạy tới, hai chân vòng quanh eo Mục Phách, “Em biết ngay chồng em có thể làm được mà!”

Mục Phách hôn lên môi cô, anh ôm cô ngồi xuống giường, “Em đang tìm gì đó?”

“Đồng phục nha, em tìm lâu lắm rồi, tìm được váy, còn áo không biết ở đâu.”

“Lát nữa anh tìm với em.”

Gia Ngộ bĩu môi, cô xiết chặt cằm Mục Phách, “Anh không vui?”

“Tại sao em nói vậy?”

“Cảm nhận được thôi.”

Mục Phách không muốn phá hỏng bầu không khí lúc này, anh nghĩ chờ đến tối hãy nói nội dung cuộc nói chuyện giữa mình và Văn Trọng cho Gia Ngộ biết cũng chưa muộn.

“Có lẽ do anh hơi mệt.”

Gia Ngộ đẩy anh nằm ngã ra giường, “Vậy anh ngủ một lát đi, em tìm đồng phục trước, đến giờ cơm sẽ gọi anh dậy.

Mục Phách mệt mỏi thật sự.

Anh kéo tay Gia Ngộ áp vào má mình, “Em ngồi với anh thêm chút nữa đi.”

Gia Ngộ không chịu nổi nhất là dáng vẻ đáng thương của Mục Phách, cô thuận thế nằm xuống, “Anh ngủ đi, em nằm với anh.”

“Ừm.”

Mục Phách nhắm mắt lại.

Chưa đầy hai phút, hơi thở anh đã trở nên đều đều.

Gia Ngộ đợi một lúc lâu mới cẩn thận rút tay ra. Cô xuống giường liếc nhìn tủ quần áo một cái rồi nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi phòng.

Có lẽ Văn Trọng đang ở thư phòng.

Lúc Mục Phách thức dậy, Gia Ngộ vừa đặt khay thức ăn xuống.

Anh che mắt, giọng hàm hồ, “Mấy giờ rồi?”

“Mười giờ.”

“. . .” Mục Phách bối rối, “Mười giờ?” Anh ngủ hơn sáu tiếng đồng hồ.

“Thấy anh ngủ ngon quá, em không nỡ gọi.” Gia Ngộ đi tới bên giường, “Đồ ăn em vừa hâm nóng lại, anh thức rồi thì ăn một ít, đừng để dạ dày khó chịu.”

Mục Phách tỉnh táo vài phần, anh dò xét quần áo trên người Gia Ngộ, “Em mặc thế này từ chiều?”

“Ừm, mặc từ chiều.” Gia Ngộ dương dương tự đắc xoay một vòng, “Chú Trương còn khen em càng ngày càng trẻ tuổi.”

Cô mặc quần thể dục xanh áo thun trắng, trước ngực là phù hiệu một trường học ở Bắc Thành, quần đồng phục màu xanh da trời rộng thùng thình khiến thân hình cô càng thêm nhỏ nhắn thon thả.

Nói về mặt, vẻ non nớt năm đó không mất đi bao nhiêu.

Mục Phách giang tay, tỏ ý bảo cô tới đây.

Gia Ngộ hấp tấp nhào tới.

Eo xiết chặt, cả người ngã ngồi trên đùi Mục Phách.

“Hơi đói bụng.” Mục Phách nói.

Gia Ngộ nhướng mày cười, “Đồ ăn ở trên bàn.”

“Nhưng mà anh muốn ăn cái khác trước.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện