Người Nghe Gió Nam Thổi

Chương 69


trước sau

Chương 69 Khóc

Kỳ thật đối với ngực Gia Ngộ lúc này mà nói, đồng phục đã hơi chật.

Ngực căng tràn gây hiệu quả thị giác mạnh, Mục Phách dò tay vào vạt áo, giúp cô cởi móc khóa áo bra, “Cởi nội y đi.”

Có thể do mặc đồng phục, Gia Ngộ có cảm giác cực kỳ thẹn thùng, cô che ngực, rút nội y ra, chỉ trong nháy mắt, nụ nồng thẳng tấp gồ lên phần vải vóc mỏng manh trước ngực ——-

Mục Phách dùng hai ngón tay kẹp lấy, vừa véo vừa xoa, Gia Ngộ rên rỉ không ngừng.

“Ướt rồi.” Anh nói.

Nước sữa đọng lại thành một vòng cực lớn, bên kia cũng mẫn cảm rịn ra một ít.

Gia Ngộ ngồi xổm trên đùi anh, cảm giác. . . Cảm giác quá thẹn thùng, giọng cô mang theo chút cầu xin, “Hay là cởi hết đồng phục ra nha?”

Mục Phách gạt bỏ vô cùng gọn gàng dứt khoát, “Không.”

Anh chủ động đan xen mười ngón tay với cô, vùi đầu vào ngực cô, sau đó cách một lớp vải vóc ăn trọn hai chú thỏ nhỏ.

Vị sữa nồng đậm, càng mút phía dưới càng trở nên cứng rắn.

“A. . .”

Cách một lớp vải dệt thô, nụ hồng bị cuốn vào trong đầu lưỡi ấm áp, vừa ngưa ngứa vừa tê dại, Gia Ngộ không ngừng dùng chân ma sát drap giường mềm mại phía sau, thế nhưng lại giải không được khát, cô ôm chặt đầu Mục Phách, “Nhớ chừa lại chút sữa cho con của anh đó.”

“Nó ăn rồi, giờ đến phiên anh.” Mục Phách dời đầu lưỡi khỏi nụ hồng, từ cổ áo dọc theo xương quai xanh, thẳng đường hôn lên chiếc cổ thon dài, rồi cắn chiếc cằm nhỏ tròn núc ních, ánh mắt anh ướt sũng, “Em biết đấy, anh còn chưa ăn cơm, đói quá đi mất.”

Tội nghiệp.

Bản năng làm mẹ của Gia Ngộ lan tràn, cô nức nở nghẹn ngào một tiếng, kiềm lòng không đặng mà hôn Mục Phách, hai thân thể dán chặt, cô trở mình đè anh ra giường, ngồi lên người anh, “Vậy thì cho anh ăn.”

Chiều cao khác biệt, Gia Ngộ chống hai tay rướn người, cô cúi đầu hôn lên hạt đậu đỏ trước ngực Mục Phách, đôi tiểu bạch thỏ nặng trĩu đè nặng bụng anh dù ngăn cảnh bởi quần áo, cô vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc mềm như nhung.

Cô hỏi: “Cảm nhận được sữa nóng có khiến anh thoải mái hơn không?”

Nghe được tiếng hít thở của Mục Phách nặng nề hơn, Gia Ngộ cười tự mãn, cô thè lưỡi, quét một vòng lên hạt đậu màu nâu sậm, sau đó còn mút mạnh một cái!

Gậy thịt chống lên eo cô.

Gia Ngộ dời tay nắm chặt, cô hô to: “Lớn quá.”

Mục Phách sờ má cô, giọng khàn khàn ra lệnh: “Ngồi lên.”

Mật huyệt chảy rất nhiều nước, thậm chí thấm ướt cả quần thể dục dày dặn, Gia Ngộ lưu lót cởi quần dài, vén quần lót sang một bên, tiếp theo mạnh mẽ ngồi xuống, gậy thịt dễ dàng tiến vào bên trong.

Gia Ngộ ấn lên phần bụng cứng rắn của Mục Phách, đôi tiểu bạch thỏ lúc ẩn lúc hiện trong áo đồng phục, tựa như gió xuân nhộn nhạo mặt hồ. Cặp đào mật tròn lẳng đung đưa lợi hại, quy đầu rong ruổi trong đường hành lanh chật hẹp, ra ra vào vào, dâm thủy chen lấn ở cửa huyệt theo tần suất chọc vào rút ra mà biến thành tia nước, văng tung tóe, hòa lẫn với mồ hôi, chưa đầy một lát đã thấm ướt drap giường phía dưới.

Mục Phách cong chân lên, cố kiềm nén sự tê dại, hôm nay Gia Ngộ đặc biệt nhiệt tình lại chủ động, dốc sức liều mạng kẹp chặt hành lang vốn đã chật chội khó đi, có điều mới ra vào mấy lượt, anh đã cảm giác được ý thức muốn bắn cuồn cuộn mà đến.

Như vậy không được.

Anh đảo khách thành chủ, đỡ lấy eo Gia Ngộ, dùng sức nhấp lên!

Nhấp mạnh mấy lần, cả người Gia Ngộ đã mềm nhũn, mơ mơ màng màng, “Đừng. . . A. . .”

“Đừng cái gì?”

Nhấp càng ngày càng mạnh!

Quy đầu điên cuồng tấn công điểm mẫn cảm chính giữa hành lang, Gia Ngộ không nhả ra được nửa chữ, cô chỉ có thể liên tục “Ư ư a a”, nước bọt suýt chút nữa đã tràn ra, hạ thể vội vàng không kịp chuẩn bị tiết ra một vũng lớn.

Thịt non quyến rũ mấp máy như chiếc miệng nhỏ, vừa chảy nước vừa không ngừng mút lấy khe nhỏ trên quy đầu, Mục Phách gầm nhẹ một tiếng rút gậy thịt ra, chổ đó vẫn còn nhỏ nước, anh cố nén lại mới không xuất ra ngoài.

“Xoay qua bên kia đi em.”

Gia Ngộ không còn hơi sức, anh muốn chính mình ra tay, thế nhưng anh mắt lại bị nơi căng phồng trước ngực thu hút.

Đồng phục đã ướt đẫm, có thể nhìn thấy được rõ ràng hình dáng của hai nụ hồng nhô lên trên mặt vải, giống như hạt đậu đỏ, vừa cứng vừa sưng.

Nơi này anh vẫn chưa thử qua.

Thật ra, chất liệu bộ đồng phục này không được tốt lắm, tuy cũng mềm mại, nhưng khi cọ sát vào nơi tư mật nhạy cảm, vẫn hơi thô

ráp một chút.

Mục Phách vén vạt áo cô lên đến tận xương quai xanh, đôi tiểu bạch thỏ mỹ lệ nhảy ra ngoài, giống như hai cái bánh bao lớn trắng bong bóc vừa mới ra lò.

Lại còn chảy sữa.

Mục Phách nhìn đến nỗi tròng mắt đỏ bừng, anh bò tới, hai chân vắt ngang hai bên hông Gia Ngộ.

Gia Ngộ đang mơ mơ màng màng, thấy Mục Phách chồm lên người mình, cô tưởng rằng anh muốn khẩu giao, lúc định há mồm thì nghe anh nói: “Dùng chỗ này.” Nói xong, đôi tiểu bạch thỏ bị vỗ hai cái.

“Sao có thể dùng chỗ này. . . Ây da!”

Đôi tiểu bạch thỏ bị ép sát, khóa gậy thịt nóng bỏng vào trong rãnh sâu, giống như kẹp hot dog, quy đầu hơi lộ ra chỉ cách cằm cô khoảng 3cm, Gia Ngộ trừng mắt: “Ngày mai cho Trứu Trứu ăn phải làm sao bây giờ?”

Cọ sát như vậy nhất định sẽ đỏ lên cho coi!

Mục Phách dừng lại một chút, tạm nghĩ ra lý do chính đáng, “Thì nói là. . . Mẹ bị muỗi cắn!”

Gia Ngộ muốn phản đối, nhưng phản đối không hiệu quả, bởi vì Mục Phách đã không thể chờ đợi được mà bắt đầu chuyển động.

Một trước một sau, lúc nặng lúc nhẹ, quy đầu như có như không đánh lên cằm, ngượng ngùng tiết ra chất lỏng sền sệt, Gia Ngộ bám chặt gối đầu, cô phát hiện không ngờ mình có thể ẩm ướt dưới loại tình huống này.

“Nhẹ, nhẹ chút, to quá. . .”

Nụ hồng bị ngón tay ấn chặt, sữa nóng giọt sau nối tiếp giọt trước tranh nhau phun ra, giống như bơm bong bóng, sắp căng chết.

Song đối với Mục Phách mà nói, đây lại là một thể nghiệm khác.

Căng đầy tinh tế tỉ mỉ, trơn ướt ấm áp.

Khác xa khi đâm vào mật huyệt nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ lạ, tuy nhiên khác biệt lại rất lớn.

Mục Phách chơi đến nghiện, cộng thêm điều kiện hai năm mà Văn Trọng nói cứ lượn qua lượn lại trong đầu anh, anh khó tránh khỏi khống chế không nổi lực đạo, di chuyển vừa mạnh vừa ác.

“A. . . Đừng, mạnh quá a!”

Mục Phách mắt điếc tai ngơ, anh tiếp tục giày xéo đôi tiểu bạch thỏ, bóp mạnh giống như bóp mì vắt, túi ngọc kẹt dưới chân ngực, bạch bạch bạch bạch đập vào da thịt trắng nõn.

Không thể tả tê dại và kích thích, Gia Ngộ gấp đến độ hai chân đạp loạn, cô muốn đẩy Mục Phách ra, có điều nửa phần sức lực cũng chẳng có, ngược lại trong khoảnh khắc khi Mục Phách bắn, cô cũng theo đó mà nghênh đón cao trào.

Đôi tiểu bạch thỏ bị bắt nạt đến tê rần, song lại rất thoải mái.

Trên mặt, trên cổ, trên ngực, tất cả đều là tinh dịch nồng đặc.

Gia Ngộ khóc.

Thấy nước mắt, rốt cuộc Mục Phách lấy lại lý trí, anh bối rối rút vật nam tính về, lấy áo thun của mình vội vàng lau vết bẩn trên mặt Gia Ngộ, anh hỏi cô: “Có phải đau không? Vừa rồi lúc anh rút về, có phải làm em đau không? Hay là em đánh anh một cái đi? Nói không chừng đánh anh một cái sẽ hết đau. . .”

Nghe vậy, Gia Ngộ nín khóc, hai mắt đẫm lệ quay đầu lại, dùng hết sức đánh anh một cái.

“Đau không?”

Mục Phách ngu ngơ lắc đầu, “Không đau, hay là đánh thêm cái nữa?”

“Được rồi,” Anh nói thêm, “Em cứ cầm quần áo quất anh đi, không thôi em lại đau tay.”

Gia Ngộ phì cười, “Có phải anh bị ngốc không?!”

Thấy cô cười, Mục Phách nhẹ nhàng thở ra, anh hôn lên mắt cô rồi nhỏ giọng nói xin lỗi.

Gia Ngộ không muốn để anh nhìn thấy dáng vẻ khi khóc của mình, cô nghẹn ngào quay đầu đi, “Em khóc không phải vì chuyện này, hơn nữa anh làm như vậy. . . kỳ thật cũng không đau.”

Mục Phách dịu dàng dỗ cô giống như dỗ đứa trẻ, anh vuốt tóc Gia Ngộ, rồi nhẹ giọng hỏi cô: “Vậy thì bởi vì sao?”

“Ba nói anh phải đi nước ngoài hai năm, có đúng không?”

Nói xong, Gia Ngộ lại khóc.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện