Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Khương Dao ở biệt thự Thôn Minh được một tuần, dần dần thích nghi với nhịp sống nơi đây.
Cô đã quen với lượng thức ăn cũng như những món mà Đông Phù đem đến, quen với việc buổi tối chỉ cần ngả lưng là ngủ thiếp đi. Mỗi ngày ngủ ít nhất mười tiếng, quen gọi Đông Phù đến phục vụ bằng chuông ——hàng ngày làm việc sáu tiếng, ngồi vẽ thêm một phút thôi là anh ta đã nổi đóa với cô rồi.
Hihi, có lẽ cô là bên B trong hợp đồng hạnh phúc nhất trần đời.
Thứ bảy là ngày nghỉ, cô ra khỏi biệt thự.
Khương Dao đến thẳng bệnh viện ——
“Bác sĩ, tôi muốn làm kiểm tra sức khỏe tổng quát một cách triệt để, kỹ càng và tỉ mỉ nhất.”
Hôm sau, Khương Dao đã nhận được ngay báo cáo kiểm tra sức khoẻ tổng quát.
Bác sĩ chỉ vào bản báo cáo kiểm tra sức khoẻ của cô rồi giơ ngón tay cái: “Cô đúng là một người có lối sống lành mạnh, trong suốt ba mươi năm hành nghề y, tôi chưa từng thấy ai có bản báo cáo kiểm tra sức khoẻ nào tốt như cô, không có bất cứ bệnh lý nào cả!”
Khương Dao bất ngờ.
Nếu bác sĩ biết tôi ăn một bữa chừng nào, liệu có còn nói được những lời như thế này không nhỉ?
Mới tuần trước đây thôi, ngày nào cô cũng thức thâu đêm, nhịn ăn sáng, mỗi tháng nhậu say tí bỉ một lần, chưa bao giờ tập thể dục, thích đồ ăn dầu mỡ…
Tiêu rồi, thế mà vẫn gọi là cơ thể khoẻ khoắn thì quý hóa quá.
Tại biệt thự Thôn Minh.
Trong ngôi biệt thự bất chợt nổi gió, đèn đuốc khắp nơi chao đảo, đồ trang trí nghiêng lệch như sắp rớt, tiếng trang sách bị lật kêu sột soạt.
Cửa sổ mở tung, đón trận gió lớn từ ngoài thổi vào ồ ạt.
Đông Phù đứng bên cửa sổ, hình như đang nhìn ngọn núi đằng xa xăm.
Anh ta nói: “Thần lực của ngài chưa ổn định, xin đừng hao phí cho những việc cỏn con.” Đông Phù đang nói đến việc Khương Dao không khống chế được khả năng hấp thu năng lượng.
Khi một người hao mòn tinh lực, có thể lúc sắp kiệt sức chết, cơ thể tự nhiên sẽ phát ra những tín hiệu đói khát. Con người là một sinh vật theo bản năng, sẽ tạm thời bỏ qua lý trí, nhanh chóng hấp thu mãnh liệt nguồn năng lượng, đây không phải là điều gì ghê gớm lắm.
Huống hồ, không có ai biết được điều này.
Một lúc lâu sau.
Một giọng nói trầm thấp và uy nghiêm, mờ ảo vọng đến, như thể bắt nguồn từ phương xa, lại tựa gần gang tấc: “Cô ấy triệu hồi ta.”
Đông Phù im lặng.
Mỗi ngày triệu hồi thần nhiều như vậy, thần không cần phải đáp ứng mọi chuyện.
“Đây là chuyện của ta.”
“Vâng ạ.” Đông Phù cúi đầu.
Gió ngừng thổi.
Khương Dao đi dạo phố đến tối mới trở về biệt thự Thôn Minh.
Đông Phù thay chiếc áo khoác ngoài dài bằng một bộ mặc tây trang đơn giản, tươi cười ôn hòa, hơi cúi người: “Cuối tuần có vui vẻ không, cô Khương?”
Đông Phù vừa thay đồ trông đã khác hẳn, từ quản gia hoá thành một ông chủ lớn lịch thiệp. Khương Dao lén ngắm anh ta, Đông Phù rất phù hợp với hình tượng ngoài cười nhưng trong bụng toàn âm mưu đen tối. Cô gật đầu, mỉm cười và đáp: “Vui lắm.”
“Ruỳnh ——”
Khương Dao giật mình.
Cửa sổ ở đại sảnh bị gió thổi bật mở.
Đông Phù đi thẳng tới, đóng cửa sổ lại, chốt khóa rồi nói với Khương Dao: “Dự báo thời tiết nói hôm nay trời mưa to, cô Khương nhớ phải đóng chặt cửa sổ phòng ngủ.”
Vừa dứt lời, tia chớp “xẹt xẹt” vang lên.
Khương Dao run rẩy, tay nắm chặt túi xách, cô gật đầu, mỉm cười: “Cảm ơn đã nhắc nhở.”
“Vinh hạnh của tôi.”
Khương Dao lên lầu, đóng kỹ cửa sổ, ngồi xếp bằng trên giường, đeo tai nghe. Bắt đầu xem bộ phim Hàn được Thương Phù nhiệt liệt đề cử.
Cô bật âm thanh rất lớn, hoàn toàn đắm chìm vào bộ phim, xem đến đoạn nào hay, cô thét chói tai rồi đập giường, miệng liên tục thốt những câu như “hay quá”, đôi lúc “ơ ơ ơ”, có khi lại “a a a a”, thỉnh thoảng còn chửi nữa.
Kim đồng hồ điểm mười hai giờ đêm.
Tiếng la trong trẻo của Khương Dao vẫn chưa ngừng.
Phòng của Khương Dao cách phòng của Đông Phù mười mét.
Đông Phù ngồi nghe cô hét được bốn tiếng rồi. Anh ta nhíu mày, do dự —— hay là đi qua xem thử?
Mệnh lệnh của thần mãi mà vẫn không thấy.
Anh ta khép sách, nhắm mắt lại —— không có mệnh lệnh của thần thì không được xen vào.
Đang lúc anh ta thiu thiu ngủ, một trận gió bỗng xuất hiện trong căn phòng. Toàn bộ cửa sổ đều đã được đóng chặt, không biết gió từ đâu đến.
Đông Phù khựng lại, lẩm bẩm: “Tuân lệnh, chủ nhân.”
Sáng hôm sau, Khương Dao phát hiện Đông Phù đã trở về với chiếc áo khoác dày và nặng trịch trông già dặn, dáng người cao cao đã hoàn toàn bị che kín. Khương Dao thở dài trong lòng: Tiếc ghê.
Đông Phù mang đồ ăn tới, anh ta mỉm cười với cô: “Tối qua ngủ ngon không?”
Khương Dao ngồi xuống, hớp ngụm sữa bò, khẽ ừ. Tối qua cô xem phim đến bốn giờ sáng, gió cũng ngừng luôn rồi.
Đông Phù nói: “Đêm qua mưa to, trên núi gió lớn, nếu hôm qua cô chưa ngủ đủ thì, hôm nay có thể ngủ bù.”
Khương Dao lắc đầu. Cô thường xuyên thức đêm để đẩy nhanh tiến độ công việc, hễ một chút lại làm việc liên tục 48 tiếng, cô đâu có yếu ớt như vậy.
Sau một tiếng ngồi vẽ, Khương Dao bị té xỉu trong phòng vẽ tranh.
Ngay tiếp đó, toàn bộ hình ảnh trong các chiếc camera ở biệt thự đều biến thành màu đen.
Thương Phù không theo dõi sát sao camera như tuần đầu nữa. Đôi lúc, khi cô và Khương Dao tán gẫu, Khương Dao cũng bảo cô không cần lo lắng như vậy.
Vậy nên thường cách một lát cô ấy mới xem một lần, thấy Khương Dao là sẽ yên tâm làm việc của mình.
Trước khi camera tắt, vừa hay cô ấy trông thấy Khương Dao ngã xuống mặt đất.
Tim cô ấy như ngừng đập.
Thương Phù nhanh chóng gọi điện thoại cho Song Song, Ngô Điệp. Sau khi xác nhận camera bị đen không phải mình cô, vì camera của Song Song và Ngô Điệp cũng vậy.
Cô ấy hít sâu một hơi, đang định gọi điện cho Đông Phù —— số này do Khương Dao đưa cho. Trên màn hình điện thoại đã hiện lên hai chữ “Đông Phù”—— đối phương gọi trước cho cô ấy.
“Chào cô, cô Thương Phù.” Đối phương rất từ tốn, lịch sự chào hỏi và nói dứt khoát, “Đêm qua mưa lớn, đường điện bị cháy nên camera bị gián đoạn.”
“Tôi thấy Khương Dao ngất xỉu.” Cô ấy cầm chiếc điện thoại khác, âm thầm ấn gọi “110”.
“Đúng là cô Khương bị ngất.” Đối phương dừng một chút, “Nhưng là do quá mệt. Bây giờ cô ấy đang nghỉ ngơi rồi.”
Thương Phù cười gằn, “Hằng ngày cậu ấy chỉ làm việc có sáu tiếng đồng hồ, ngủ tận mười tiếng, vậy mà anh nói với tôi là