Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Thương Phù lái xe xuống núi, suốt chặng đường vắng vẻ, cô lái rất nhanh, nhìn từ xa như một con chuồn chuồn đỏ thoắt ẩn, thoắt hiện.
Khi sắp hết đoạn đường núi, đi vòng ra đường quốc lộ, Thương Phù nhìn qua gương chiếu hậu thấy không có xe nào đi cùng chiều nên không giảm tốc độ, mạnh dạn đánh tay lái.
Đúng lúc này, có một chiếc xe đi ngược chiều lao tới, hai xe sắp sửa tông thẳng vào nhau.
Thương Phù hốt hoảng, lập tức dẫm phanh, đồng thời đánh tay lái để tránh đối phương. Cô nàng sợ nhắm chặt mắt, toi đời rồi!
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, hai xe hoảng hồn bẻ lái một trái một phải chệch khỏi làn đường, tiếng phanh xe vang lên chói tai.
Hai xe dừng sát nhau, chỉ chút nữa thôi là hai xe, hai mạng người rồi.
Một giây.
Hai giây.
Thương Phù nhắm chặt mắt, đôi môi tái nhợt, tim đập như trống dồn, hai chân run lẩy bẩy. Ôi chúa ơi!
Người đối diện cũng chưa kịp hoàn hồn, há miệng thở hổn hển, anh ta cũng không ngờ lại có xe đi vòng ra như vậy.
Thương Phù lấy lại bình tĩnh, mở cửa xe, chửi như tát nước vào mặt người đàn ông đang ngơ ngẩn đối diện: “Mẹ kiếp, mày muốn đi ngược chiều để đùa với Diêm Vương à? Muốn xuống âm phủ sớm tính debut idol ở vị trí center chắc? Có cần bà đây đốt thêm cho tí tiền xuống đó đi cửa VIP không? Không muốn ở trần nữa thì chúc cưng xuống địa ngục vui vẻ! À nhớ uống thêm hai chén canh Mạnh Bà đi cho quên hết tội nghiệt, nếu không lỡ đầu thai làm súc sinh lại cứ tưởng mình là người!”
Thương Phù càng chửi càng tức, nhớ lại phen hú vía ban nãy mà rùng mình, cô nàng đi đến cạnh xe đối phương, đá hai phát vào lốp xe, nói tiếp: “Bà đây lảm nhảm gì với súc sinh thế không biết!”
Cô ấy giận dữ quay lưng bỏ đi.
Khương Dao không để ý nhiều chuyện mình bỗng dưng ngất xỉu, nhưng Đông Phù lại tỏ ra rất lo lắng.
Buổi chiều, cô chuẩn bị vào phòng vẽ làm việc thì Đông Phù đã xuất hiện trước cửa, chặn cô lại.
Cô lập tức hiểu ý anh ta.
“Hôm nay cô nên nghỉ ngơi.” Anh ta nói. Truyện Đam Mỹ
Quả nhiên.
Khương Dao nhìn ánh mắt ôn hòa nhưng kiên quyết của anh ta, cuối cùng đành thở dài: “Được rồi.”
Cô đã ngủ đến giữa trưa rồi, giờ không buồn ngủ nữa. Khương Dao dạo quanh biệt thự một vòng.
Mười lăm phút sau, trong vườn hoa vang lên giọng “lửa cháy” của đàn ông—
“Cướp địa chủ!”
“Tôi theo!”
“Gấp đôi!”
“Không gấp đôi!”
“Bài của anh đẹp thế!”
Đông Phù vừa tới vườn hoa, đã thấy cảnh Khương Dao và hai anh chàng vệ sĩ ngồi quây tròn với nhau, trên tay cầm bài tú lơ khơ, tiếng chia bài soạt soạt…
Đây là tiếng chia bài của điện thoại.
Anh ta mỉm cười. Thần cấm đánh bạc.
Đông Phù liếc Khương Dao, trước bụi hoa hồng xanh tươi, rậm rạp có một cái bóng lúc ẩn lúc hiện – nhạt nhòa, trong suốt, không trọng lượng.
Đồng tử của anh ta co mạnh.
Một bóng dáng cao lớn, vĩ đại đứng bên cạnh Khương Dao, người đó giơ tay và bắn ra một vài tia sáng nhạt màu mà người thường không thể nhìn thấy được.
Rồi đột ngột biến mất.
Thần không có hình dạng.
Đông Phù đứng sững sờ tại chỗ. Bọn họ đã nghĩ rất nhiều cách, làm rất nhiều việc nhưng không thể giúp thần lấy lại được hình dạng.
Khương Dao mới chỉ đến đây chưa đầy một tuần…
Đánh thêm ba ván nữa, Đông Phù vẫn đứng như cọc gỗ ở phía sau Khương Dao.
Khương Dao cảm thấy hơi áp lực, nghiêng đầu nói: “Tôi chơi xong sẽ đi nghỉ ngay.”
Dù gì hôm nay cũng khá may mắn, cô chưa muốn dừng tay lại đâu. Mà hình như trong hợp đồng cũng không quy định cấm đánh bài tú lơ khơ thì phải?
Đông Phù sực tỉnh, nhìn Khương Dao bằng ánh mắt phức tạp.
Khương Dao bỗng lóe lên một suy nghĩ, cô thử hỏi: “Anh muốn chơi cùng không?”
Đông Phù nhanh chóng lắc đầu.
Khương Dao thở phào một hơi.
Cuối cùng ba người đánh bài cả buổi chiều, hai anh vệ sĩ thua thảm đến mức nghi ngờ cuộc đời.
Khương Dao ra vẻ lạnh nhạt, khiêm tốn nói: “Hôm nay số đỏ nên may mắn chút thôi, ngày mai là đến lượt hai anh ấy mà.”
Lúc về phòng ngủ, cô cười sằng sặc, xem đi xem lại thông báo trên tài khoản.
Khương Dao mở sổ tay ra: Thứ bảy xuống núi mua xổ số.
Và chìm vào mộng đẹp với nụ cười mãn nguyện bên môi.
Bốn giờ sáng, Khương Dao chợt tỉnh giấc. Cô mơ mơ màng màng ngồi dậy, vào nhà vệ sinh, sau đó lơ ngơ đến bên giường, định uống ngụm nước.
Trên lầu có tiếng động.
Khương Dao sửng sốt, tỉnh táo lại mấy phần.
Cô tập trung lắng nghe, căn biệt thự lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng gió xào xạc ngoài cửa sổ.
Cô nhức đầu, chui vào trong ổ chăn ấm áp. Có lẽ là cô nghe nhầm rồi, giờ này chắc người trên lầu cũng đang ngủ.
Cô nhắm mắt lại, nhịp thở cũng dần đều hơn.
Bỗng tiếng nhạc vang lên – là tiếng nhạc mở đầu của bản tin thời sự.
“Xin chào quý vị khán giả, chúc quý vị một buổi tối tốt lành.”
“Buổi tối tốt lành.”
“Hôm nay chúng tôi sẽ…”
Đúng là tiếng của bản tin thời sự, không người Trung Quốc nào có thể nghe nhầm.
Khương Dao nhìn đồng hồ trước mặt, mới bốn giờ năm phút.
Bốn giờ sáng dậy xem thời sự? Trên mặt Khương Dao đầy dấu chấm hỏi. Người già hay mất ngủ nhưng cũng không đến mức như này chứ…
Tiếng bản tin vang lên ngắt quãng.
Nói thật thì tiếng cũng không lớn lắm, nhưng từng có lần mẹ cô không biết nghe được ở đâu rằng: Nếu muốn con mình đỗ vào đại học thì ngày nào cũng phải xem bản tin thời sự, càng sớm càng tốt. Nên vừa mới bước chân vào cánh cổng cấp 3, cô đã bị bắt xem cho đến hết đời học sinh, không bỏ một ngày nào- dù bỏ lỡ cũng phải xem bù lại.
Do đó tiếng nhạc của bản tin thời sự, từ cách nói, âm điệu, mọi thứ trở nên quen thuộc đến nỗi không thể quen hơn nữa. Cô chỉ nghe được loáng thoáng nội dung nên không nén nổi tò mò, đoán già đoán non xem đang nói đến vấn đề gì.
Điên mất.
Khương Dao càng đoán càng tỉnh, hai mắt sáng lập loè, không còn chút buồn ngủ nào. Cô không nhịn được cầm điện thoại mở bản tin thời sự ra xem cùng.
Giọng nói của biên tập viên vang lên đều đều, thật đúng là một đêm kì quặc.
Ba tiếng sau, Khương Dao vừa nghe thời sự vừa chào Đông Phù: “Chào buổi sáng.”
Đông Phù liếc nhìn di động của cô, đáp: “Buổi sáng tốt lành. Tối qua cô ngủ ngon chứ?”
Khương Dao ngừng một chút, bèn đáp: “Cũng tạm, dù sao cũng ngủ đủ tám tiếng.”
Khương Dao đi vào phòng vẽ tranh, Đông Phù theo sau lưng cô.
Khương Dao nhìn anh ta, dùng ánh mắt ý hỏi anh ta có