Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Đang đi trên cầu, Khương Dao chợt trông thấy một người đàn ông nọ cầm biển và loa: “Thu gom sách cũ đây, một quyển bất kì giá 100 tệ… Sách quý giá khởi điểm là mười nghìn tệ…”
Lúc đi ngang qua người nọ, hắn nhìn cô chằm chằm, “Xin hỏi, cô có sách cũ không?” Trong mắt hắn chứa đầy vẻ tham lam, nhìn Khương Dao trần trụi đến nỗi cô nổi hết cả da gà.
“Không có!”
Khi cô đi taxi.
Tay tài xế cứ liên tục liếc cô qua gương chiếu hậu.
Khương Dao nhìn lại ông ta, “Bác tài có chuyện gì ạ?”
Tài xế taxi cười, nói: “Cô gái à, sắp tới cháu sẽ gặp họa sát thân đấy.”
Khương Dao nhíu mày.
“Tôi biết chút bói toán nên hay lải nhải với khách.” Ông ta lại cười, “Cháu đừng chê tôi nói chuyện không hay, tôi chỉ muốn tốt cho cháu thôi!”
Khương Dao không đáp.
Tài xế cố nói tiếp: “Trong túi cháu có một món đồ bị yểm, ma quỷ sẽ bám lấy cháu đấy, tốt hơn hết cháu nên tìm chỗ nào đó vứt nó đi!”
Khương Dao cười nhạt, “Vứt? Vứt trên xe này sao?” Cô nghiêm mặt, “Phiền bác dừng xe, tôi muốn xuống ở đây.”
Lúc cô thương lượng giá với khách mới.
Khương Dao khó xử trước giá mà đối phương đưa ra: “Giá này thật sự thấp quá, hay anh xem thêm những bức tranh khác nhé?”
Hắn ta dòm láo liên rồi đứng dậy, vờ dạo quanh một vòng và dừng trước mặt Khương Dao, chiếc túi của cô đặt ngay trên chiếc sô pha bên cạnh.
“Ồ, cuốn sổ này của cô đẹp thật!” Hắn giơ tay về phía chiếc túi.
Khương Dao nhanh hơn, cô kéo túi xách lại gần người, nụ cười niềm nở ban đầu đã biến mất, “Anh à, túi của tôi có kéo khóa.” Sao hắn có thể thấy được cuốn sổ ở bên trong.
Hắn cười, “Ha ha ha, tôi nom hình dạng rất giống.”
“Mời anh đi ra cho.”
“Nếu cô bán cuốn này cho tôi, tôi sẽ mua hết tranh ở studio này theo giá niêm yết.”
“Mời anh về cho.”
Khương Dao về nhà, lấy cuốn sổ ra và nhìn nó chòng chọc.
Chuyện này quá bất thường.
Chỉ trong một ngày mà như cả thế giới đều biết cô có cuốn sổ này vậy.
Hơn nữa tất cả đều muốn có được nó.
Vì sao?
Khương Dao bỗng thấy bất an.
Tiếp đó lại xảy ra một chuyện nữa.
Khương Dao thường chỉ đặt cơm ở một quán, một tiếng sau bỗng có người gõ cửa.
Cô ngó điện thoại một cái, trong lòng dấy lên cảnh giác.
Từ sau khi tốt nghiệp, cô luôn ở một mình, sinh hoạt và làm việc không theo giờ giấc nên cô hay đặt thức ăn bên ngoài. Để đảm bảo an toàn, Khương Dao chỉ đặt cơm ở những chỗ quen và có biết chủ quán. Hầu như đồ ăn cô đặt đều do chủ quán tự tay giao đến, không những vậy, khi tới nơi họ sẽ đứng ở dưới và gọi điện nhắc cô xuống lấy.
Chưa bao giờ giao tận cửa.
Khương Dao đến bên mép cửa, cô không mở cửa, chỉ hỏi: “Ai vậy?”
“Tôi tới giao đồ ăn.”
Tim cô giật thót.
Cô nín thở, cố để giọng bình tĩnh: “Chủ quán đâu?”
“Ông chủ bận rồi, nhờ tôi đưa giúp.”
Dối trá.
Hiện tại là mười giờ, quán mà cô đặt cũng sắp đóng cửa nên không thể bận bịu đến mức vậy.
Tay Khương Dao run rẩy, cô hít sâu một hơi, “Đợi hơn tiếng rồi mới giao đến, tôi hủy đơn, tôi cũng không lấy lại tiền nữa, anh đi mà nói với ông chủ, thật là!”
Khương Dao mau chóng chạy vào phòng ngủ, khóa trái cửa phòng, vội vã tìm điện thoại báo cảnh sát.
Vì cô chạy vội quá nên để quên mất điện thoại ở phòng khách.
Ngoài cửa, gã kia cứ đập cửa “rầm rầm”.
Khương Dao không dám bước chân ra khỏi phòng ngủ.
Cô chạy đến bên cửa sổ và nhìn xuống dưới, tầng 17 cao đến tuyệt vọng. Cô chửi thề một tiếng, xê dịch giá sách để chặn cửa.
Rốt cuộc có chuyện quái gì đang xảy ra!
Khương Dao cầm lấy cuốn sổ, há hốc miệng thở hổn hển —— được rồi, nếu có xông vào đây thì tính mạng vẫn là trên hết, muốn gì cô cũng đưa! Cô lại nhanh chóng lấy con dao gọt hoa quả thủ sẵn, cả người căng như dây đàn, mắt dán chặt cửa phòng.
Thần linh ơi, cầu thần phù hộ cho con!
Huhu bà đây sợ quá…
Giây tiếp theo, bỗng có một cơn gió thổi tới.
Gió khẽ thoảng, Khương Dao hoảng đến độ mồ hôi tuôn như mưa, không phát giác được điều đó.
Nhưng nào ngờ, trận gió lớn nổi lên, đập mạnh vào tấm rèm cửa làm nó bay phấp phới, bức tượng hình Doraemon trên bàn của Khương Dao bị rơi xuống đất, “choang” một cái.
“Mẹ kiếp!”
Khương Dao quăng sách và dao đi, tiếc nuối nhìn những mảnh vỡ của bức tượng mèo máy, lửa giận nhen nhóm, “Chó cắn áo rách! Giờ nào rồi còn gió bão gì nữa! Thấy bà mày chưa đủ tội nghiệp à!”
Gió không ngừng, trái lại càng lúc càng to. Đâu đâu cũng nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ, tiếng gió thét gào, đất đá cuồn cuộn bay đầy trời. Đến cả người đi đường còn bị gió quật, xe cộ khắp nơi buộc phải dừng lại vì sức gió khủng khiếp, cây cối to ở hai bên đường bị thổi gẫy rạp.
Đèn ở tòa nhà đối diện lóe sáng, ai nấy cũng tỉnh giấc vì cơn bão.
Khương Dao không kịp thu dọn những mảnh vỡ, chúng bị gió tàn nhẫn cuốn đi, cả phòng bừa bộn. Cô không mở mắt ra được, chỉ có thể ngồi xổm xuống, khó khăn giữ chặt cuốn sổ trong tay.
“Tiêu rồi tiêu rồi…”
Tại một nơi cô không hay biết, có thân hình cao lớn đứng giữa lầu, khuôn mặt anh nghiêm nghị và đầy sắc bén, đôi mắt âm u, vẻ mặt lạnh lùng. Anh nhấc tay đặt lên đầu kẻ vẫn đứng trước cửa nhà Khương Dao, giọng đanh thép vang vọng: “Thần không tha thứ cho ngươi.”
“Kẻ tham lam sẽ phải trả giá đắt.”
Gió lặng.
Rồi bỗng ngừng hẳn.
Như thể chưa từng xảy ra.
Gã xoay người và bỏ đi mất. Người đi đường buông cây cột điện đã ôm chặt nãy giờ. Xe cộ lại được khởi động máy. Có người ở tòa đối diện nói —— “Chuyện gì thế này”; “Gió to đến mức vỡ hết đồ thủy tinh trong nhà tôi rồi”; “Dọa tôi sợ chết khiếp”…
Khương Dao đang ngồi co ro bèn vểnh tai lắng nghe —— đi chưa nhỉ?
Cô cầm cuốn sổ, rón rén ra khỏi phòng ngủ, lấy điện thoại rồi lại khẽ khàng đến bên cửa —— hình như không còn ai nữa thì phải?
Một lúc lâu sau.
Khương Dao trượt xuống, cô ngã ngồi dưới sàn, vỗ ngực: “Má ơi, làm tôi sợ chết!”
Làn gió dịu dàng từ ngoài ùa vào, nhẹ nhàng đem theo hơi lành lạnh, khẽ khàng và