Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Người chết không phải là tên giao đồ ăn cho cô đấy chứ?
Không thể nào trùng hợp đến vậy…
Đông Phù thấy cô chăm chú nhìn tin tức, cất lời: “Thần sẽ trừng phạt hắn.”
“Hớ.” Khương Dao thất thần, tưởng rằng Đông Phù đang nhắc tới kẻ giết người kia: “Luật pháp sẽ trừng phạt hắn.”
Cô đè nén nỗi bất an trong lòng và nói với anh ta: “Tôi xin lỗi, hôm nay tôi hơi quá khích.”
Cô gặp phải quá nhiều người kỳ quái, trong lòng luôn hoảng hốt, lo lắng nên sáng nay mới nổi quạu như vậy. Thật ra Đông Phù không hề làm gì sai, có điều phản ứng của anh ta không hề giống như cô nghĩ, nên mới làm cô càng sợ hãi.
“Tôi xin lỗi, cũng là do tôi làm cô sợ.” Anh ta đang nói về việc mình quỳ gối.
Khương Dao lắc đầu: “Tôi sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.” Dưới gối đàn ông dát vàng, hẳn Đông Phù cũng không muốn ai biết tới chuyện này.
Ánh mắt của Đông Phù dịu đi, anh ta nhìn cô: “Cảm ơn cô.”
Khương Dao cười: “Đó là vinh hạnh của tôi.” Cô bắt chước câu trả lời của anh ta.
Hai người nhìn nhau rồi bật cười.
“Tôi có một câu hỏi.” Khương Dao mở miệng.
“Cô hỏi đi.”
Khương Dao dịch ngón tay trên ly trà sữa: “Mối quan hệ giữa tôi và người trên bức ảnh là như thế nào?” Buổi chiều, cô đã ngẫm hết tất cả khả năng mà mình nghĩ ra được. Đông Phù mời cô vẽ tranh với giá siêu cao, bức ảnh vô cùng quý giá, người ở trong ảnh cầm cuốn sổ của cô, anh ta cầu xin cô đừng vứt bỏ nó…
Nghĩ thế nào cũng thấy cô với người trên bức vẽ có quan hệ gì đó.
Lẽ nào cô bị mất trí nhớ?
Thật ra người trên bức ảnh là người chồng đã mất của cô?
Vì quá đau buồn nên cô mới quên hết tất cả?
Người trên lầu là ba của cô?
Nếu mà cô giàu như vậy… Thì hẳn là sẽ không vì một người đàn ông mà bị mất trí nhớ… Khương Dao nghĩ bụng.
“Cô có tin vào thần linh không?”
Lại nữa rồi.
Khương Dao mỉm cười rồi nhìn anh ta: “Tôi không tin. Sau này anh đừng hỏi câu này nữa.”
“Vậy cô có tin vào vận mệnh không?” Đối phương hỏi vô cùng trịnh trọng.
Có khác gì nhau sao?
Khương Dao mỉm cười: “Chuyện này liên quan gì tới tôi?”
Vẻ mặt của Đông Phù trở nên nghiêm túc: “Nếu đến một ngày, cô tin vào vận mệnh thì tôi sẽ kể hết mọi chuyện cho cô nghe.”
“Tôi tin.” Khương Dao vẫn giữ nụ cười trên môi: “Có thể nói cho tôi được không?”
“Cô không thành tâm.” Đông Phù quay đi chỗ khác: “Tôi hiểu các người quá mà.” Nói tin, thật ra là không tin. Nói không tin, thật ra là tin. Lời nói gió bay không đáng tin cậy.
Khương Dao: “…”
Tôi xin anh hãy trả lời câu hỏi của tôi trước có được không.
Hỏi ngược lại trước khi trả lời, hơi bất lịch sự rồi đó!
“Khi cô tin vào vận mệnh, cô sẽ biết được quan hệ đó là gì.”
“Hầy.” Khương Dao nhức đầu: “Anh ta còn sống không?”
Đối phương sững sờ.
Khương Dao hơi hồi hộp… đẹp trai như vậy mà lại chết sớm sao?
“Tôi không biết có được tính là tồn tại hay không.” Đông Phù nhíu mày.
Đáng thương vậy trời, bị trở thành người thực vật sao? Khương Dao thở dài một hơi: “Đáng tiếc.”
“Ngài ấy có thể sống lại.” Đông Phù nói chắc như đinh đóng cột.
“Ừm ừm.” Khương Dao nhìn anh ta với vẻ thương cảm: “Hãy tin vào kỳ tích của y học.” Trong lòng cô thấy cảm động: “Chờ đã, người ở trên lầu chẳng lẽ là…”
Đông Phù nói anh rất yếu, không thể xuống lầu, vừa hay người trên ảnh chụp lại là người thực vật. Chuyện là vậy chăng?
“Đúng vậy.”
Khương Dao hít một hơi.
Thì ra người ở trên bức vẽ là chủ nhân của biệt thự Thôn Minh? Giờ đã bị biến thành người thực vật, đang nằm ở tầng ba?
Trong mắt Khương Dao chợt lóe lên tia sáng: “Vậy hai người có quan hệ gì?” Đông Phù giàu có như vậy, vì sao lại tự xưng là quản gia của một người thực vật chứ?
“Chủ tớ.”
Há?
Đông Phù tỏ ra rất tự nhiên, vẻ mặt cung kính: “Tôi sinh ra là để phục vụ ngài ấy.”
Hớ?
Khương Dao đầu đầy chấm hỏi.
“Không có ngài ấy thì cũng không có tôi. Ngài ấy ban cho tôi sinh mệnh.” Đông Phù hơi mỉm cười, trong mắt đong đầy tình cảm.
Khương Dao như thể bừng nắng hạ.
Ồ, thì ra anh ta không phải chồng mình, mà là chồng của Đông Phù.
Quan hệ chủ tớ… Chơi cái trò gì mặn chát…
Vậy vận mệnh gì đó thì mắc mớ gì tới tôi chứ? Khương Dao không hiểu. Chẳng lẽ là phận chung chồng?
Thế này thì cũng éo le quá rồi nhé!
Càng nói càng chẳng hiểu làm sao, Khương Dao uống một ngụm trà sữa, vò đầu: “Chúc hai người hạnh phúc, tôi đi ngủ đây.”
“Ngủ ngon.”
Khương Dao trở lại phòng ngủ và gọi điện cho chủ quán cơm ngày hôm qua, cô hỏi: “Ông chủ Chu, anh có biết anh chàng hôm qua giao cơm tới cho tôi không?”
“Hôm qua tôi không gọi giao hàng tới giao, tôi bảo Tiểu Trương giao! Cô cũng biết mà.”
“Hả?” Giọng vịt đực của Tiểu Trương rất đặc biệt, không lý nào cô không nhận ra. Rõ ràng tối qua không phải Tiểu Trương!
“Sao thế cô Khương? Hôm qua cô xuống lầu lấy cơm còn gặp cậu ta mà, Tiểu Trương vừa cắt tóc đã không nhận ra rồi sao?” Anh Chu cười.
Cô bỗng thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, mặt mày Khương Dao trở nên trắng bệch: “Ý của anh là hôm qua tôi không chỉ lấy cơm, mà còn đi xuống lầu, hơn nữa gặp cả Tiểu Trương sao?”
“Đúng vậy.” Anh Chu ngưng cười, anh ta nhận ra Khương Dao có chút bất thường: “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì à?”
Khương Dao hoảng loạn, không đáp.
“Này Tiểu Trương, qua đây!” Bên kia truyền đến tiếng í ới của anh Chu, “Cậu bị sao thế, hôm qua có thật là đã giao cơm đến tận tay cô Khương không?!”
“Chắc chắn là đưa rồi mà!” Giọng ấm ức của Tiểu Trương vang lên, ngay sau đó âm thanh rõ ràng hơn: “Chào chị Khương.” Điện thoại đã ở trong tay Tiểu Trương.
Khương Dao siết chặt điện thoại, giọng run run: “Tối qua chúng ta đã gặp nhau ở đâu?”
“Ở dưới lầu của chị ạ.”
“Tôi mặc gì?”
“Đồ ngủ, khoác thêm một chiếc áo khoác.” Tiểu Trương không hiểu nổi, “Trên đồ ngủ có in hình Doraemon siêu bự.”
Khương Dao đau đầu.
Bộ đồ ngủ đó cô mới mua, tối qua là lần đầu tiên cô mặc nó. Nếu Tiểu Trương chưa từng gặp cô thì không thể nào biết được.
Vấn đề là tối qua cô không hề xuống lầu! Không hề lấy cơm hộp! Cũng không hề gặp Tiểu Trương!
“Chị Khương, chị không được đổ oan cho em như thế!” Tiểu Trương cảm thấy rất oan ức: “Tối qua rõ ràng em đã giao cơm đến tận tay cho chị mà!”
“Ừm ừm được rồi, làm