Sau khi rời khỏi công ty, Ôn Ngôn cũng không có
trở về Mục trạch, cô gửi tin nhắn cho Thẩm Giới:
“Anh không sao chứ? Chuyện tai nạn xe, là kẻ đó
cố ý tông em, thật sự rất có lỗi vì đã liên lụy đến
anh.”
Thẩm Giới trực tiếp gọi điện đến: “Anh không sao,
chỉ bị thương ngoài da một chút thôi, nhưng em…
bây giờ không sao chứ? Em nói tai nạn xe là cố ý
tông em, ý em là sao?”
Ôn Ngôn không muồn áp đặt những thứ kinh tởm
đó lên người khác, nên cô không nói ra: “Không
sao, em bên đây khá tốt, anh cũng đừng hỏi nữa,
nếu anh không sao thì em cúp máy trước.”
Cô nói xong liền cúp điện thoại, không đợi Thẩm
Giới trả lời.
Bây giờ Trần Mộng Dao đang đi làm nên cô không
muốn làm phiền cô ấy, cô tìm đại một quán cà phê
rồi ngồi xuống, gọi một ly latte, nhìn dòng xe cộ tấp
nập ngoài cửa sổ, cơ thể cô dần dần thả lỏng.
Chọt, cô thấy một con mèo hoang bản thỉu đang đi
ngoài cửa kính, tuy rằng bản nhưng cô có thể nhìn
thấy bộ lông nó màu trắng, đôi mắt mèo xanh ngắt
như hồ nước, nó nhìn cô tò mò, như thể vừa nhìn
thấy vật mới lạ.
Khóe miệng cô bát giác nhéch lên, vươn ngón tay
in trên mặt kính, ai ngờ con mèo hoang này lại rất
bám người, nó cũng in ngón tay lên xuyên qua mặt
kính trùng với tay cô. Trong chớp nhoáng, cô đã
đưa ra quyết định, cô muốn nhận nuôi nó.
Khi cô mang con mèo hoang đến cửa hàng thú y
làm sạch, diệt trùng, rồi quay về Mục trạch, má
Lưu trông thấy cũng đổi sắc mặt: “Ngôn Ngôn con
lấy đâu ra con mèo này về vậy? Thiếu gia hình
như dị ứng lông mèo, trong nhà không được nuôi
thứ này…”
Dị ứng? Không được phép nuôi? Cô càng muốn
nuôi nó!
“Má Lưu, con là phu nhân nhà này đúng không?
Đây cũng là nhà của con, con làm gì ở nhà mình
còn cần phải xem sắc mặt ai sao? Anh ta không
thích chuyện của anh ta, con thích làm gì thì làm,
hình như cũng chẳng có gì sai, đúng không? Cùng
lắm thì con chia phòng ngủ với anh ta, mèo nuôi
phòng con, không dính dáng gì đến anh ta.”
Ôn Ngôn nói xong mỉm cười ôm con mèo lên lầu,
lúc đi tới cửa phòng ngủ, cô do dự đặt con mèo
trước phòng vẽ tranh, rốt cuộc cô cũng không trực
tiếp mang con mèo vào phòng ngủ của Mục Đình
Sâm. Nếu như anh ta dị ứng lông mèo nghiêm
trọng, vậy thì sẽ có nguy cơ tử vong, cô cũng
không phải là người biết nặng nhẹ.
Hành động của cô trong mắt má Lưu không thể
nghi ngờ là đang tìm đường chết, má Lưu không
thể hiểu nổi, lúc trước mỗi giây mỗi phút cô đều
sống rất cần thận, sao bây giờ lại đột ngột “không
sợ chết” như thế, đây không phải là cô đang đối
nghịch với Mục Đình Sâm sao?
Để ngăn Mục Đình Sâm phát hiện ra sự tồn tại của
con mèo, má Lưu đã dặn người hầu trong Mục
trạch không được lên tiếng, đồng thời bà lén khóa
phòng vẽ tranh lại.
Sợ cái gì thì cái đó sẽ đến, buổi tối Mục Đình Sâm
lần đầu quay lại nhà kể từ khi xảy ra chuyện, má
Lưu khẩn trương báo cho Ôn Ngôn: “Ngôn Ngôn,
con tuyệt đối đừng để thiếu gia biết con nuôi mèo,
dù sao cậu ấy cũng không thường xuyên ở nhà,
giấu được ngày nào thì hay ngày đó…”
Ôn Ngôn thờ ơ: “Tại sao lại phải giấu? Cũng
chẳng phải làm chuyện xấu hổ gì, nếu anh ta
muốn biết thì con cũng không giấu được. Hệt như
khi con ra ngoài gặp ai, làm gì anh ta đều biết đấy
thôi, con mang mèo hoang về, chắc gì anh ta
không biết chứ.”
Má Lưu chỉ hận không thể rèn sắt không thành
thép, bà thở dài, vội xuống lầu chuẩn bị bữa tối.
Ôn Ngôn không còn né tránh Mục Đình Sâm nữa,
\
cũng theo bà xuống lầu, mặc dù nhìn thấy anh cô
vẫn thấp thỏm như cũ… Không, dù có thấp thỏm
thế nào thì cô cũng không định né tránh nữa, cuộc
sống chui rúc như con chuột ấy thật chẳng có ý
nghĩa gì.
Ngay khi cô đến cầu thang, Lâm quản gia tiền đến
và nói: “Phu nhân, thiếu gia đang tìm cô.”
Cô liếc nhìn trong phòng khách, Mục Đình Sâm
đang ngồi trên ghế sô pha, cô bước lên phía
trước: “Tìm tôi có việc gì? Có phải Khương Nghiên
Nghiên mách với anh hôm nay tôi muốn giết cô ta
không?”
Mục Đình Sâm ngước mắt nhìn cô, cau mày: “Cô
chưa đọc tin tức?”
Cô lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm tin nóng mới
nhất. Tiêu đề bài báo hiện rõ “Mục phu nhân thừa
nhận đứa trẻ sinh non máy ngày trước trong vụ tai
nạn xe không phải là con của Mục Đình Sâm”.
Điều này tương đương với tất cả mọi người đều
biết cô cắm sừng Mục Đình Sâm, tiêu đề cũng
thiếu điều ghi thẳng “Mục phu nhân cắm sừng Mục
Đình Sâm”.
Sau khi đọc tin, cô bình tĩnh cất điện thoại lại vào
túi: “Giờ xem rồi, sau đó thì sao?”
Sắc mặt Mục Đình Sâm sa sầm, ánh mắt anh như
muốn ăn thịt người, giọng nói cực kỳ lạnh: “Sau
đó?”
Ôn Ngôn nhún vai: “Không phải sao? Anh bảo tôi
xem tin tức, tôi xem rồi, sau đó thì sao nữa?
Không phải anh nói đứa nhỏ không phải của anh
sao? Bây giờ cả thế giới đều biết đứa nhỏ không
phải của anh, đỡ phải mừng hụt khi được làm