“...!Nguy cấp gì? Bình tĩnh trình bày xem nào, làm gì mà hét toáng lên như thể trời sập đến nơi vậy? Chốn làm việc tác phong chú ý một chút."
Một mặt cố gắng trấn định trở lại, mặt khác Dương Khoa từ tốn quay về phía cửa phòng đối diện với thân ảnh tiến sát tới gần.
Người đến là một trong số những thành viên từng theo chân hắn đi công tác khắp thế giới đợt vừa rồi, nhưng cụ thể là ai thì hắn nhất thời không nhớ ra tên.
Căn bản người này không đứng trong hàng ngũ tinh anh kiệt xuất của công ty, dung mạo lẫn tính cách lại thường thường chẳng có gì nổi trội nên hắn không để ở trong đầu.
Chỉ biết đối phương chắc chắn là nhân viên dưới trướng bà chị Liễu mà thôi, đôi lông mày nhăn lại Dương Khoa cất lời hỏi thăm cộng thêm phê bình tác phong.
”Vâng em xin lỗi sếp ạ.
Tại em… đi tìm sếp từ nãy tới giờ, việc gấp mà chạy khắp hai tầng lầu không thấy sếp đâu nên có hơi… cuống ạ.
Lần sau em sẽ chú ý hơn." Vẫn giữ nguyên dáng vẻ cuống quýt người nhân viên mới xuất hiện cúi đầu nhận lỗi với Dương Khoa ngay, miệng vừa nói vừa không ngừng thở dốc.
"Được rồi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
"Ôi sếp ơi chuyện lớn lắm! Ngang với trời sập thật luôn: trò chơi mới của chúng ta đang bị vùi dập tơi tả sếp ạ!"
"Trò mới? Là "Slay the Spire"?"
"Vâng chính nó! Phòng em, với cả phòng chăm sóc khách hàng nữa hai phòng nháo nhào hết cả lên từ nửa tiếng trước rồi! Muốn báo cho sếp biết tin mà sếp chẳng chịu nghe điện thoại gì cả, toàn báo bận suốt!"
" y dà, điện thoại….
Chết thật, ngồi cùng mấy anh em bên này làm việc hăng say quá nên Khoa không để ý.
Anh em thông cảm, thói quen hơi khó bỏ."
Mở điện thoại đang bật chế độ không làm phiền lên thấy đúng là có cả đống cuộc gọi nhỡ thật, có chút ngượng ngùng Dương Khoa vươn cánh tay còn lại lên gãi đầu cáo lỗi.
Kế đến, trước mẩu tin tức ngắn gọn vừa mới được nghe thay vì tỏ ra lo lắng hắn lại nhếch mép phì cười: "Mà trò chơi bị vùi dập thì có gì phải nháo nhào? Lần nào chúng ta phát hành trò chơi chả có cái đãi ngộ này, huống hồ lối chơi của "Slay the Spire" còn mới lạ như thế….
Tóm lại là cứ bình tĩnh, đừng nhọc công đôi co với cánh truyền thông "bẩn" hay mấy tờ báo rác rưởi làm gì.
Cho chúng sướng miệng mấy hôm, rồi đến lúc tập thể fan thay chúng ta lên tiếng đánh trả mọi chuyện tự khắc đâu vào với đó ngay."
"Chậc, tưởng như nào hóa ra truyền thống đến hẹn lại lên.
Không có gì hot."
"Chuẩn đét.
Mà bọn này bao năm rồi vẫn thế chả thấy tiến bộ hay rút ra được bài học gì nhỉ.
Nể cái độ kiên trì cố đấm ăn xôi thật sự."
"(Tặc lưỡi) Xời ơi kệ chúng nó đi.
Phải thế thì mình mới có chuyện hài để thưởng thức chứ." Ở phía sau nghe thủng câu chuyện tức thì nhóm người Thiếu Hoàng sôi nổi hùa theo.
Hiển nhiên, bọn họ đều giống với Dương Khoa tưởng rằng "bị vùi dập" ở đây chỉ đơn thuần là bị vùi dập bởi vài ba đơn vị truyền thông đối địch tựa như mọi lần.
Và nếu là dạng này thì sự tình xác thực không đáng để ai nấy phải bận tâm.
Kể từ lúc "Đế chế" thắng lớn trên mọi mặt trận cộng đồng người chơi đã chẳng còn mấy ai nghe theo mấy lời dắt mũi ấy rồi.
Chỉ cần số đông đứng về phía mình thì có bôi đen thế chứ bôi đen nữa Ninja Entertainment bọn họ cũng chẳng ngại, dăm bữa nửa tháng qua đi không cần làm gì chúng cũng tự động tan vào trong hư vô.
"Trời ơi không phải, mọi chuyện nó không đơn giản như sếp nghĩ đâu!" Ngoài dự liệu của Dương Khoa và nhóm người Thiếu Hoàng là, người nhân viên trước mặt họ không những không bình tĩnh lại mà còn lớn tiếng nạt cả sếp lớn: "Không chỉ có mỗi cánh báo chí, mà ngay cả cộng đồng người chơi họ cũng theo vào vùi dập trò chơi của chúng ta kìa sếp kìa! Lên tới hàng chục nghìn người luôn nghiêm trọng lắm, đến độ quan chức Hiệp hội còn phải gọi điện hỏi thăm chúng ta vì đâu nên nỗi đó!"
"Cái gì?!"
Bàng hoàng trước mớ thông tin phía sau nghe không khác gì sấm nổ giữa trời quang, Dương Khoa sững người trừng mắt hết cỡ nhìn chằm chằm nhân viên cấp dưới, miệng vô thức hỏi lại như thể có gì nhầm lẫn ở đây.
Tương tự, đám người Thiếu Hoàng phía sau cũng lập tức ngừng cười đùa bàn tán với nhau và không hẹn mà gặp chuyển hết sang chế độ "đứng hình".
Về phần người nhân viên mới xuất hiện, bỏ qua câu hỏi của sếp lớn người này liến thoắng trình bày nốt cho xong nhiệm vụ báo tin:
"Không tin sếp cứ lên mạng là thấy ngay, điểm số xếp hạng thảm hại lắm còn đánh giá thì toàn một màu đỏ chót.
À xong rồi người chơi còn đua nhau refund đến sập cả server thanh toán của "Nexus" nữa chứ….
Thôi tóm lại một lời khó nói hết lắm sếp ạ, giờ sếp chạy ngay sang phòng chị Liễu đi.
Mọi người đang tụ tập hết ở bên đó còn thiếu mỗi mình sếp thôi."
"...!Được."
— QUẢNG CÁO —
Event
Hoang mang, Dương Khoa gật đầu cái rụp sau đó nhanh nhẹn cất bước rời khỏi phòng, chẳng còn đoái hoài gì đến màn tổng kết cuộc họp chưa kịp tiến hành.
Giây phút thân ảnh sếp lớn biến mất, nhóm người Thiếu Hoàng ai nấy cũng tỉnh hồn trở lại rồi lập tức đi đến quyết định theo chân sếp lớn xem sự tình đầu đuôi ra làm sao.
Cứ việc "Slay the Spire" là xuất phẩm của chi nhánh Bắc Mỹ, không liên quan mấy đến bọn họ nhưng nói gì thì nói, đều là bầu bí chung một giàn cả bảo không để ý đến nó lại vô tâm quá.
"Nhanh nào, đồ đạc không cần dọn đâu cứ quăng đấy chiều dọn cũng được.
Với cả qua đó hóng chuyện xong rồi đi ăn nhé."
"Ớ tưởng đi ăn trước chứ? Không đi ăn luôn sợ căng tin hết món đấy, giờ này cũng đâu còn sớm nữa."
"Hết món thì đi ăn ngoài hay đặt hàng mang về đây cũng được mà lo gì.
Mấy khi có tin động trời như này đâu, cái gì hiếm lạ phải ưu tiên….
Ê này, thanh niên kia làm gì đấy?" Đang mải vỗ tay đốc thúc đồng đội, bỗng nhiên Thiếu Hoàng bắt gặp nhân viên chạy đến báo tin không biết từ lúc nào đã lân la lại gần đống bản thảo lẫn máy móc, thiết bị bày la liệt chưa kịp thu cất.
Dáng dấp có một chút gì đó không đúng lắm, thế là anh lập tức hướng về phía đối phương lên tiếng.
"Em ấy ạ?...!À em thấy hình vẽ con rùa có súng đẹp quá nên tò mò ngắm nghía tý ạ.
Vừa sáng tạo vừa sắc nét không chê vào đâu được, nhóm các anh siêu thật đấy." Người nhân viên mới xuất hiện nghe thấy vậy bèn tỏ vẻ ngơ ngác, sau đó là hứng thú chỉ tay về phía Mobile Rùa hiển thị trên màn hình một chiếc máy tính bảng.
Đoán chừng là bị tạo hình