Thấy Tôn Ngưng Tâm thất thủ, Dung Viên cũng nhân cơ hội tiến lên. Thẩm Nhạc Nguyên thấy vậy, phóng hàng loạt phi tiêu ra. Dung Viên bị một phi tiêu cắm trúng vai, không dám khinh thường mà né tránh.
Tôn Ngưng Tâm đứng lên, lau vết máu ở khoé miệng. Tiếp tục vào chiến đấu.
Tiêu Viễn nhân cơ hội, gia nhập vào chiến đấu.
Hai bên càng đấu càng hăng, Dung Viên nhận ra Tiêu Viễn có vết thương, lập tức tập trung tấn công hắn. Lúc nhất thời lơ là, mắt thấy mũi kiếm ông ta cách mình càng gần, Tiêu Viễn quyết định, tránh cũng không tránh được, vậy chịu một nhát kiếm này!
Nhưng mà, đợi một lúc, lại không thấy đau đớn. Tiêu Viễn mở mắt, chỉ thấy Tôn Ngưng Tâm chắn cho hắn một kiếm!
Nàng nhếch môi cười, dường như không cảm thấy đau đớn, nói với Tiêu Viễn: "Ngươi giúp ta lần này, ta thấy rất cảm kích, nhưng ta cũng không hy vọng ngươi vì giúp ta nên bị thương, cho nên, nhát kiếm này ta nhận. Qua trận chiến này, ngươi sẽ là hảo bằng hữu của ta!" Nàng nói, lại tiếp tục chiến đấu.
Tiêu Viễn ngây người. Lần đầu tiên, có người chữa thương cho hắn, người đó là nàng. Lần đầu tiên, có người tình nguyện chắn cho hắn, cũng là nàng. Lần đầu tiên, có người tình nguyện xem hắn là hảo bằng hữu, người đó, cũng là nàng.
Ngây người phút chốc, hắn cũng bật cười khe khẽ, gia nhập chiến đấu.
Thẩm Nhạc Nguyên cùng không rảnh rỗi, hắn vô cùng chăm chỉ phóng phi tiêu cản chân Dung Viên.
Dung Viên trong lòng thầm mắng, mẹ nó!
Trên người Tôn Ngưng Tâm càng ngày càng nhiều vết thương, máu ở khoé miệng chảy không ngừng. Dung Viên cũng chả khá hơn, ông ta cũng bị thương nặng.
Tôn Ngưng Tâm và Dung Viên đưa mắt nhìn đối phương, trong mắt chính là cuồn cuộn sát ý. Hai người đồng loạt đánh ra một chưởng phong!
"Oành!" Một tiếng nổ lớn vang lên, những cây trúc xung quanh cũng bị hai chưởng phong làm ảnh hưởng, nó lung lay liên tục, thậm chí có cây ngã xuống.
Tiêu Viễn vốn đã bị đẩy ra khỏi vòng chiến đấu, lúc này thấy cảnh này cũng bất an. Những thứ ở ngoài đều như vậy, người bên trong thế nào?
Chỉ thấy khói bụi tan đi, bóng dáng hai người chật vật hiện ra. Tôn Ngưng Tâm lảo đảo đứng lên, gió thổi làm hắc y và mái tóc nàng khẽ đung đưa, xen lẫn cả mùi máu.
Dung Viên bên kia cũng chật vật, liên tục phun máu. Sau đó, ông ta cũng đứng lên, nhìn chằm chằm nàng, nắm chặt kiếm trong tay tiếp tục tấn công.
Ông chỉ thấy Tôn Ngưng Tâm nâng tay, những phiến lá bắt đầu vây quanh nàng, sau đó chính là lấy tốc độ khó nhìn thấy lao về phía ông!
Dung Viên giờ phút này vô cùng kinh ngạc.
Tiêu Viễn cũng hơi kinh ngạc.
Thẩm Nhạc Nguyên kinh ngạc nhưng nhiều hơn là vui mừng. Hắn cuối cùng cũng thấy được nàng dùng chiêu thức này!
Cả ba người trong lòng đều hiện lên một ý nghĩ!
Vạn diệp sát bản bí truyền!
Dung Viên phản ứng không kịp, chỉ thấy những phiến lá vây quanh ông ta liên tục tạo thành những vết thương sâu trên người. Cả bộ trung y của ông ta đã nhuốm đầy máu.
Ngước mắt