Nhân Vật Phản Diện Yêu Ta Rồi

Đắng!


trước sau

Tôn phụ Tôn mẫu nghe được động tĩnh, ngay lập tức chạy ra ngoài. Tôn Minh Kỳ và Tôn Minh Lãnh cũng lếch cái thân xác tàn tật đi nhanh ra ngoài. Tất cả mọi người chỉ thấy Thẩm Nhạc Nguyên ôm ngang Tôn Ngưng Tâm, còn nàng đang nhắm nghiền mắt, sắc mặt tái nhợt, Tuyệt Tình kiếm cũng không thấy đâu.

Nếu không phải nàng mặc hắc y, có lẽ hiện tại mọi người đã thấy vết máu thấm ướt cả y phục.

Thẩm Nhạc Nguyên nhíu mày anh tuấn lại, nói: "Đừng ngây ra nữa, cứu người!"

****

Tôn Ngưng Tâm được đưa trở về phòng, ngoại tổ mẫu và vài lang y đang xử lý vết thương cho nàng.

Nửa canh giờ trôi qua, chỉ thấy những chậu nước đầy máu được bưng ra, những chậu nước sạch lại được mang vào.

Một canh giờ trôi qua, không có động tĩnh.

Hai canh giờ trôi qua. Cuối cùng cũng xong. Tôn Ngưng Tâm an toàn. Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, tất cả mới ý thức được điều gì đó. Đưa mắt nhìn chằm chằm Thẩm Nhạc Nguyên và Tiêu Viễn.

Thẩm Nhạc Nguyên, Tiêu Viễn: "...." Nhìn bọn ta làm gì? Bọn ta làm gì sai sao?

Tôn phụ hỏi: "Hai vị công tử là...?"

"Tại hạ Thẩm Nhạc Nguyên, là sư huynh của Ngưng Tâm, lúc dưới vực sâu." Thẩm Nhạc Nguyên cười cười thi lễ một cái, giới thiệu.

"Tại hạ Tiêu Viễn, là bằng hữu của Ngưng Tâm." Tiêu Viễn cũng cười khẽ, quy quy củ củ thi lễ.

Lúc nhất thời, hai người lườm nhau, ánh mắt toé lửa.

Cả nhà Tôn gia quan sát hai người, gật đầu, không hỏi thêm gì. Dù sao đều là người quen của A Ngưng, không nên làm khó.

****

Một ngày trôi qua, Tôn Ngưng Tâm chưa tỉnh.

Một tuần trôi qua, Tôn Ngưng Tâm chưa tỉnh.

Hai tuần, Tôn Ngưng Tâm vẫn bất động.

Ba tuần, Tôn Ngưng Tâm vẫn không có tỉnh lại.

Mọi người vô cùng lo lắng, luôn thay phiên túc trực bên người nàng.

Một tháng, lúc Tiêu Viễn đang bưng cháo vào phòng Tôn Ngưng Tâm, vẫn như thường lệ, hắn đặt chén cháo lên bàn, hy vọng người nào đó tỉnh lại là có thể ăn.

Tôn Minh Kỳ, Tôn Minh Lãnh thấy hành động này của hắn, chỉ có thể nhìn, lười nhác nói.

Ngón tay của Tôn Ngưng Tâm khẽ cử động. Mi mắt đã lâu chưa mở lại đang run rẩy.

Ba người, sáu ánh mắt à nhầm là ba người một thú tám ánh mắt nhanh chóng nhìn chằm chằm Tôn Ngưng Tâm.

Nàng chậm rãi mở mắt.

Ánh mắt nàng mơ màng lại mông lung giống như không biết mình đang ở nơi nào.

P/s: /ôm tim/ mẹ nó đừng mất trí nhớ, me viết mà me còn lo.

Nàng nhìn Hắc Cầu trước mặt, giơ tay xoa đầu nhỏ của nó, lại đảo mắt nhìn ba người, nàng chớp chớp mắt.

"A."

"Sao vậy? A Ngưng? Muội cảm thấy chỗ nào không khoẻ? Có vấn đề gì sao?" Tôn Minh Kỳ lo lắng hỏi.

Tôn Minh Lãnh, Tiêu Viễn đang định mở miệng hỏi: "...." Đại ca à, huynh hỏi từ từ thôi, nhường cho người khác với. Phong phạm của huynh đâu? Khí chất đâu? Hình tượng đâu.

Dường như nhận ra ý nghĩ của hai người, Tôn Minh Kỳ xoay người, mỉm cười vô cùng dịu dàng, ánh mắt lại trả

lời tất cả. Ý trong ánh mắt chính là "Mất rồi!"

"...." Tôn Ngưng Tâm câm nín nhìn đại ca mình. Đại ca à, quá mất hình tượng!

Mẹ nó, cả người đều đau, không đâu không đau!

Tôn Ngưng Tâm trợn mắt, nét mặt vặn vẹo.

Tôn Minh Lãnh nhanh miệng hỏi: "Muội sao vậy?"

"Đau, cả người đều đau! Mẹ nó, đau quá!!!"

Tôn Minh Lãnh cười lạnh: "Cho muội chừa! Ai bảo muội đi đánh nhau?! Có gan đánh thì có gan chịu!"

Tôn Ngưng Tâm bất mãn: "Còn phải nói à?!"

"Được rồi, được rồi, hai đứa đừng khắc khẩu nữa. A Lãnh, đừng chọc muội ấy nữa, muội ấy vừa tỉnh lại."

"Vâng."

"Ngưng Tâm." Giọng nói nhẹ nhàng của thiếu niên vang lên.

Tôn Ngưng Tâm ngẩng đầu. Sửng sốt. Tiêu Viễn? Sao hắn lại ở đây? Không phải lúc này hắn nên ở cạnh nam chính tiến hành ngược thận ngược tâm sao?

"Có đói không? Ta có nấu cháo cho ngươi đây." Tiêu Viễn cười cười, bưng cháo tới.

Này này này!!! Stop!!! Có gì đó sai sai?

Boss phản diện nấu cháo cho nàng??? Nấu cháo??? Cho nàng!!!! Tại sao không phải nam chính?!

Tuy nội tâm đang gào thét nhưng ngoài mặt nàng vẫn mỉm cười dịu dàng, được Tôn Minh Kỳ ôn nhu đỡ dậy, Tôn Minh Lãnh nhanh tay lẹ mắt lấy chén cháo, hiếm khi ôn nhu thổi cho nguội rồi đút nàng.

Tiêu Viễn: "...." Này này...sao hai người lại tranh công hết vậy?! Tiêu Viễn vô cùng bi phẫn, trợn mắt nhìn hai huynh đệ Tôn gia.

Đúng lúc này, Thẩm Nhạc Nguyên cầm chén thuốc bước vào.

Hắn cười một cái rồi nhìn Tôn Ngưng Tâm. Nàng cũng nhìn hắn, cười đáp lễ.

Tiêu Viễn hỏi: "Ăn có ngon không? Có hợp khẩu vị không?"

Nàng gật đầu: "Rất ngon."

Khoảng một khắc, nàng đã ăn hết cháo, lại nhìn thứ nước thuốc trong chén của Thẩm Nhạc Nguyên vừa mang vào, lộ ra biểu tình đau khổ tột cùng.

Tôn Minh Kỳ cười cười, xoa đầu nàng, ôn nhu tột độ nói: "A Ngưng, ngoan, uống thuốc đi."

Giọng nói của đại ca nàng tuy rất ôn nhu nhưng Tôn Ngưng Tâm lại nghe ra tia nguy hiểm trong đó.

"...." Không, không, muội không muốn uống!!!! Lòng nàng không ngừng gào thét. Nhưng khi hoàn hồn thì chén thuốc đã nằm trong tay nàng.

Tôn Ngưng Tâm: ....

Nàng vô cùng, vô cùng đau khổ nâng chén thuốc, từ từ, chậm rì rì đưa lên miệng, uống một ngụm...sau đó...sau đó

Cứu mạng a!!!!!!

Tôn Ngưng Tâm mặt nhăn nhó, thống khổ phun ra một câu: "Đắng quá!"

Sau đó chui tọt vào trong chăn.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện