Nhìn hành động này của nàng, Tiêu Viễn, Thẩm Nhạc Nguyên, Tôn Minh Lãnh đều nhịn cười đến bả vai run run. Hắc Cầu chỉ muốn che mặt lại, quá mất mặt!
Còn Tôn Minh Kỳ à? Hắn đang cười, cười vô cùng "hiền lành" lại có phần bất đắc dĩ.
Thật ra ai cũng biết, Tôn Ngưng Tâm không ăn hay dùng được những thứ đắng, nói ngắn gọn chính là sợ đắng. À, trừ Tiêu Viễn.
Tôn Ngưng Tâm khổ tâm vô cùng, đừng trách nàng, nàng chính là vậy, nàng chỉ là một nữ tử bình thường, sợ đau, sợ đắng thôi. Nàng không phải là dạng nữ cường khi đau thì mặt vẫn bình thản như không có gì, hay là khi uống thuốc đắng cũng không nói một câu, cái gì cũng không sợ,... Cái đó, xin lỗi, nàng không làm được.
"Ngưng Nhi, uống thuốc đi. Đừng trốn trong chăn." Tôn Minh Kỳ ôn nhu nói, chậm rãi kéo chăn, lôi người nào đó ra.
Tôn Ngưng Tâm: "...." Cứu mạng a!!!!!
"A Ngưng à, nhị ca nghĩ muội nên uống thuốc đi, muội hiểu đại ca mà." Tôn Minh Lãnh nói, miệng còn cong lên tạo thành một nụ cười đáng giận.
"Thuốc đắng giã tật, Ngưng Tâm, ngươi nên uống thuốc." Tiêu Viễn cười nói.
"Đúng vậy, huynh biết muội ghét uống thuốc, nhưng mà, không uống không được." Thẩm Nhạc Nguyên sợ thiên hạ không loạn, chen vào góp vui một hai câu.
Tôn Ngưng Tâm: "...." Không, ta không uống, không uống!
Nàng liếc nhìn bốn người, lại nhìn chén thuốc, rồi đảo mắt một vòng. Đau khổ cầm lấy chén thuốc, một hơi uống hết, mặt nàng cũng nhăn thành bánh bao rồi.
Mặt Tôn Minh Kỳ viết ra hai chữ, hài lòng.
Tôn Minh Lãnh, Thẩm Nhạc Nguyên cười trên nỗi đau người khác.
Tiêu Viễn cười cười lắc đầu.
****
Hai ngày sau, Tôn Ngưng Tâm cơ bản đã xuống giường được, hoạt động bình thường.
Lúc này, xung quành không có đệ tử nào, Thẩm Nhạc Nguyên cùng Tiêu Viễn thuật lại lần ám sát kia, Tôn Ngưng Tâm ngồi nhấp trà.
Nghe xong, Tôn Minh Kỳ vô cùng nhạy bén phát hiện vấn đề: "Nếu như ngay lúc đó, theo lời hai người, A Ngưng trọng thương, Tiêu Viễn cũng bị thương, Thẩm Nhạc Nguyên không am hiểu chiến đấu gần, mà Dung Viên lại vẫn còn ổn định, vậy ba người làm sao giết được hắn?"
Tiêu Viễn, Thẩm Nhạc Nguyên: "...."
Thẩm Nhạc Nguyên hé miệng, định trả lời, lại cảm thấy dưới mũi chân đau nhói.
Hắn nhìn Tôn Ngưng Tâm, nàng đang ôn hoà mỉm cười, ung dung nhấp ngụm trà.
Tiêu Viễn phát hiện ra điều bất thường, vô cùng thông minh mà mỉm cười ngậm miệng.
Thẩm Nhạc Nguyên vô cùng đau khổ, dường như cả thế giới này đều có ác ý với hắn mà!
"A, sao Hắc Cầu của ta lại gầy như vậy?!" Tiếng nói của nàng vang lên, thành công