Ngọc Ánh Tuyết chầm chậm gật đầu.
Tôn Ngưng Tâm: "Việc gì vậy?"
"Chẳng lẽ cô nương quên ta rồi sao?" Ngọc Ánh Tuyết nhìn nàng chằm chằm, trong mắt có chứa cái gì đó như là.... Sóng ngầm mãnh liệt??
Phi! Phi! Nàng đang nghĩ cái gì thế này, làm sao có thể được. Tôn Ngưng Tâm thật sự rất muốn nói, nàng không nhớ có được hay không? Có điều người ta cũng đã nói như vậy rồi, làm sao lại giả vờ không quen biết được?
"Ngọc cô nương xinh đẹp như vậy, ta gặp một lần đã nhớ, làm sao quên được?" Từ từ, lời nói này của nàng sao lại có chút giống lưu manh? Tôn Ngưng Tâm lại bị ý nghĩ của mình doạ sợ.
Ngọc Ánh Tuyết cười cười, hỏi nàng: "Vậy Tôn cô nương định đi đâu? Ta có thể đi cùng cô nương không?"
Cô không đi cùng Đoan vương à? Đi cùng nàng làm gì? Giết người à?
"Vậy thì thật xin lỗi Ngọc cô nương, ta lần này cũng không biết sẽ đi đâu, vậy hẹn lần sau gặp đi, nếu có duyên sẽ chung đường."
"Được."
Đoan vương đứng bên cạnh nhíu nhíu mày, hắn không hiểu tại sao khi gặp người tên Tôn Ngưng Tâm này tận sâu trong lòng lại không thể hiểu nổi sinh ra một loại cảm giác cực kì chán ghét.... Hắn có cảm giác bản thân như bị một cái gì đó điều khiển, cảm giác này thật khiến hắn khó chịu, cực kì khó chịu.
Nhóm người chia nhau ra đi, mỗi người một hướng.
Tôn Ngưng Tâm cùng Tiêu Viễn đi dạo ở Lạc Châu. Nàng nhìn thoáng qua một chút, dừng bước chân trước cửa một quầy hàng bán trang sức, chủ quầy hàng là một thiếu niên. Nàng nhìn nhìn, nhân lúc Tiêu Viễn không chú ý thì ra hiệu cho chủ quầy hàng kia. Chủ quầy hàng đưa cho nàng một cây trâm màu xanh. Tôn Ngưng Tâm nhận lấy, gật gật đầu rồi kéo Tiêu Viễn rời đi.
Đi được một lát, Tiêu Viễn lại kéo nàng dừng chân ở một quầy hàng bán mặt nạ. Nàng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn.
Tiêu Viễn: "Ta đột nhiên muốn đến xem mặt nạ."
Tôn Ngưng Tâm: "...."
Hai người đứng trước quầy hàng xem một chút, Tiêu Viễn chỉ vào một cái mặt nạ bán nguyệt màu đen vô cùng đẹp mắt, hắn nói: "Ông chủ, lấy cho ta xem cái này."
"Được." Ông chủ gật gật đầu liên tục, đưa cho Tiêu Viễn, ông nói: "Mặt nạ này vốn dĩ là một cặp, lão hủ thấy hai vị rất xứng đôi hay mua