Hai người đang đi, bỗng nhiên phía trước có một cục đen sì lao đến Tôn Ngưng Tâm với tốc độ cực nhanh, đáng tiếc Tiêu Viễn cũng phản ứng nhanh không kém, giơ chân đá cục màu đen kia ra xa xa.
Tiểu Hắc Cầu:..... Chưa bao giờ nó bị đối xử thảm đến vậy. Nó loạng choạng đứng lên sau khi vừa chịu một đạp của Tiêu Viễn, dùng ánh mắt cực kì đáng thương nhìn Tôn Ngưng Tâm.
Tôn Ngưng Tâm lúc này mới phản ứng lại cục đen sì đó là con nguyệt linh hồ mà nàng nuôi, ngay lập tức không biết phải nói gì, nàng đi đến chỗ Hắc Cầu, ôm nó vào, vuốt vuốt bộ lông của nó.
Tiêu Viễn nhìn thấy màn này, cảm thấy cục màu đen kia bị hắn đã không oan uổng. Sao dám nằm trong vòng tay của Ngưng Tâm chứ?
Tiểu Hắc Cầu nằm trong lòng chủ nhân của nó, thoải mái cọ cọ cái đầu, hưởng thụ cái ôm.
Tiêu Viễn đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm Tiểu Hắc Cầu.
Tôn Ngưng Tâm không biết gì, kéo hắn tiếp tục lên đường. Đi tầm vài ngày, cuối cùng hai người cũng về đến Phong Lan môn.
...----------------...
Phong Lan môn.
Tôn Ngưng Tâm và Tiêu Viễn ngước nhìn ba chữ ấy, chậm rãi bước vào, nhưng vừa bước vào đã thấy đoàn người trùng trùng điệp điệp kéo ra. Dẫn đầu là Tôn phụ, Tôn mẫu và hai vị ca ca của nàng, phía sau chính là đội quân đệ tử Phong Lan môn.
Tôn Ngưng Tâm:.....
Tiêu Viễn:....
"Phụ thân, mẫu thân, đại ca, nhị ca muội về rồi." Nàng cười cười, đi lên trước mặt bốn người khẽ hành lễ nói.
Tôn phụ đưa tay nở nụ cười từ ái, định đỡ nàng đứng dậy, chỉ không ngờ lại đỡ được không khí, người đã được Tôn mẫu nhanh tay đỡ trước rồi.
Tôn phụ:.....
Đầu năm nay muốn chạm vào con gái cưng cũng thật khó a!
Bây giờ mọi người mới chú ý đến một người bị coi là vô hình_Tiêu Viễn đang đứng một bên.
"Tại hạ Tiêu Viễn bái kiến Tôn bá phụ, Tôn bá mẫu, hai vị Tôn công tử." Hắn cúi người chấp tay hành lễ.
Tôn phụ gật đầu, rồi ra hiệu cho tất cả đi vào trong.
Cả đám người theo sau đi vào, ngồi vào bàn bắt đầu ăn trưa.
Tôn mẫu gắp thức ăn cho Tôn Ngưng Tâm, "Con dạo này ở ngoài thế nào? Có tốt không? Mọi việc đều ổn cả chứ?"
Tôn Ngưng Tâm gật đầu: "Đều ổn cả, không có việc gì lớn. "
Tiêu Viễn ngồi bên cạnh yên lặng gắp thức ăn cho nàng, xem như không tồn tại, đáng tiếc trời không theo ý hắn. Bây giờ mọi người chính thức đồng loạt chú ý đến Tiêu Viễn.
Những người ngồi trong bàn ăn đưa mắt nhìn chằm chằm hắn, nhìn từ trên xuống, từ dưới lên.
Tiêu Viễn:.....
Tôn phụ "hoà