Kết thúc bữa ăn, mọi người ai về vị trí đó. Tôn Ngưng Tâm cho Tiểu Hắc Cầu ăn, Tiêu Viễn đi phía sau nàng, Tôn Minh Kỳ bận bù đầu vào bữa tiệc sinh thần của muội muội, Tôn Minh Lãnh ung dung thong thả đi luyện kiếm, Tôn phụ Tôn mẫu ân ân ái ái. Chỉ tộI cho Tôn Minh Kỳ cực cực khổ khổ bận tới nỗi chân không chạm đất.
Tôn Minh Kỳ: Haha, số hắn thật khổ!
...****************...
Tôn Ngưng Tâm ngồi ngoài viện, lười biếng tựa người vào gốc cây, khép hờ mắt, Tiêu Viễn cùng lúc đi đến thấy cảnh này, đột nhiên lại muốn vẽ lại. Hắn đứng nhìn khoảng một khắc rồi đi đến cạnh nàng.
Tôn Ngưng Tâm mở mắt: "Có chuyện gì vậy?"
Tiêu Viễn đi đến ngồi cạnh nàng: "Nếu như có một ngày ta không ở bên nàng thì sao? Nếu có một ngày, ta phải rời khỏi nàng thì sao?"
Tôn Ngưng Tâm: "Sao ngươi lại hỏi vậy?"
"Nàng cứ trả lời ta đi."
"À, lúc ấy ta nên làm gì thì làm đó, tiếp tục cuộc sống bình yên này, chỉ là thiếu mất một vị bằng hữu, một người đi bên cạnh ngày ngày nấu thức ăn ngon cho ta."
"....Trong lòng nàng ta chỉ là một người nấu ăn cho nàng?"
"Không những vậy, ngươi còn là hảo bằng hữu của ta!" Nàng cảm thấy thật nguy hiểm a, không biết có chuyện gì nữa? Hắn sao lại hỏi vậy? Chẳng lẽ hắn sắp rời đi? Từ từ, để nàng nhớ lại một chút nào..... thời gian trước, bị đuổi khỏi Đoan vương phủ, lang thang suy sụp suốt nửa năm, sau đó bước trên con đường hắc hoá một đi không trở lại. Nửa năm?!?! WTF? Đừng nói là khoảng thời gian này nhé?
"À...vậy là được rồi. Vậy lúc ta quay về nàng sẽ còn nhớ ta chứ?"
Tôn Ngưng Tâm nghiêng đầu, cười cười: "Ta đương nhiên sẽ nhớ ngươi rồi. Chỉ hy vọng ngươi cũng còn nhớ rõ ta." Và thỉnh Tiêu công tử đừng hắc hoá!!!
Tiêu Viễn bật cười, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng khó tả: "Được. Ta sẽ nhớ rõ nàng."
Hai người im lặng một lúc, Tiêu Viễn đột nhiên gọi nàng: "Ngưng Tâm...."
"Hử?" Nàng nhìn hắn.
"Cho dù phía trước nàng có là vực sâu vạn trượng ta cũng sẽ tình nguyện đi về phía nàng."
Tôn Ngưng Tâm cười: "Ngươi nói gì thế? Phía